Editor: May
Lương Thần đi vào trong biệt thự, người hầu đều đang bận, trong đại sảnh tầng một không có một bóng người, Lương Thần hoài nghi quét hai mắt, liền trực tiếp lên lầu hai.
Cửa phòng ngủ không có khóa, đưa tay đẩy liền mở, cửa sổ mở ra, gió từ từ thổi bức màn nhẹ nhàng phiêu động.
Cảnh Hảo Hảo không có ở trong phòng ngủ.
Lương Thần vòng một vòng, xác định không có người, vừa cởi áo khoác tây trang, kéo kéo áo của mình, trực tiếp xoay người, đi ra phòng ngủ, đứng ở trước lan can, lớn tiếng hô xuống dưới lầu: “Thím Lâm, thím Lâm?”
Thím Lâm mặc tạp dề, vội vàng theo chạy ra từ phòng bếp, nhìn thấy Lương Thần, không đợi anh mở miệng nói chuyện, cô ngược lại nghi hoặc hỏi một câu: “Thần thiếu gia, sao ngài trở lại sớm như vậy? Không ăn cơm tối với Cảnh tiểu thư và Viễn thiếu gia à?”
Cảnh tiểu thư, Viễn thiếu gia, ăn cơm?
Đây là cái gì với cái gì?
Lương Thần cau mày, hỏi: “Tôi và Cảnh tiểu thư, còn có Viễn thiếu gia đi ra ngoài ăn cơm khi nào?”
“Đợi một chút, Viễn thiếu gia?”
“Buổi chiều anh cả của tôi đã tới?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ Thần thiếu gia không biết nói sao? Viễn thiếu gia mang theo Cảnh tiểu thư ra cửa, nói là đi tìm ngài cùng nhau ăn cơm tối.”
Lương Thần lấy di động của mình ra, nhìn thoáng qua, phát hiện không có biểu hiện gọi tới, nói không nên lời vì cái gì, đáy lòng liền lộp bộp một chút, hỏi: “Buổi chiều, Viễn thiếu gia và Cảnh tiểu thư nói cái gì?”
“Cũng không nói cái gì, Viễn thiếu gia chỉ để cho Cảnh tiểu thư ký một phần giải trừ hợp đồng với công ty giải trí TS, còn bảo Cảnh tiểu thư mang theo ngài ấy đi sân sau nhìn nhìn sân bãi kết hôn, Viễn thiếu gia thoạt nhìn, đối với Cảnh tiểu thư tốt lắm.”
Thím Lâm càng nói, Lương Thần càng cảm thấy đáy lòng bất an.
Anh cả anh sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với một người sao? Trong này rõ ràng có trá!
“Sau đó thì sao?”
Thím Lâm nghĩ nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tôi thiếu chút nữa quên, lúc chiều bác sĩ Trương đã tới.”
Cha chữ bác sĩ Trương này, lập tức chấn động thân thể đứng thẳng của Lương Thần.
“Bác sĩ Trương nói thân thể Cảnh tiểu thư tốt lắm, thai nhi cũng bình thường.”
Lương Thần soạt lập tức xoay người, đi
vào phòng ngủ.
Bậy bạ, Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không có mang thai, làm sao có thai nhi, anh chỉ biết, có trá!
Anh cả anh là lừa dối, đến nhà anh quấy rối.
Lương Thần cầm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng đi ra phòng ngủ, lúc đi đến cửa thang máy, Lương Thần như là nhớ tới cái gì, đi đến phòng sách của mình.
Anh đi vào, liền nhìn thấy cửa két sắt của mình mở ra.
Anh vội vàng tiến lên, lật tìm thứ bên trong, phát hiện mấy CD mình cất bên trong, toàn bộ đều không cánh mà chay.
Anh nhìn lướt qua két sắt của mình, mang theo dấu vết rõ ràng bị người cạy mở qua.
Nhất thời, có một đoàn lửa giận, soạt bắt đầu nhảy lên trong ngực Lương Thần, anh không nói hai lời xoay người, trực tiếp xuống lầu, đến phòng đổ xe lần nữa, khởi động xe, rất nhanh lái ra cửa biệt thự.
Lương Thần gấp gáp giẫm chân ga, lấy di động ra, gọi một cú điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, vang hơn nửa ngày, tiếp nghe lại có thể là thím Lâm.
Lương Thần nộ khí đằng đằng cắt đứt điện thoại, bắt đầu gọi điện thoại cho Lương Viễn, lúc này đây cũng là không có người tiếp nghe.
Lương Thần tìm số điện thoại của chị dâu cả gọi qua, giọng nói nghe có chút kéo căng, gọi thẳng tên hỏi: “Lương Viễn đâu?”
“Ở nhà đó......” Giọng nói chị dâu cả có chút buồn bực hỏi: “Làm sao vậy? A Thần, ngữ khí của chú nghe không tốt chút nào, anh cả chú chọc giận chú?”
Lương Thần trực tiếp nói cũng không nói, cạch liền cắt điện thoại, hung hăng ném điện thoại di động đến ghế phó lái một bên, nhanh chóng lái về phía nhà cũ.