Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Mùa thu sẽ tốt lắm, nếu em còn ở đây [7]


trước sau

Editor: May

Tay cài dây an toàn của Lương Thần hơi dừng một chút, không có hé răng, chỉ răng rắc lắp dây an toàn vào, liền phát động xe.

Mẹ Lương Thần đứng ở ngoài xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt kéo căng của con trai nhỏ trong cửa sổ xe, thở dài một hơi, còn nói: “A Thần, có chút thời điểm, người và người là chú ý duyên phận, có lẽ con và cô ấy không có duyên phận này, hiện tại con đã 26, tiếp qua hai tháng liền 27, tuổi thật sự không nhỏ, con xem em họ con cũng đã kết hôn, con thật sự nên lo lắng suy tính tìm một người đi.”

Lương Thần vẫn không có hé răng như cũ, nhẹ nhàng đánh cái tay lái, vòng xe ở chỗ ngoặt, nói với mẹ ngoài cửa sổ: “Mẹ, con đi trước.”

Mẹ Lương Thần hơi đứng sang bên cạnh một chút, nhìn chằm chằm Lương Thần bên trong xe, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “A Thần, trên thế giới này cũng không phải chỉ có một cô gái đó, vẫn còn nhiều người tốt hơn nhiều, con cần gì cứ muốn cô ta?”

Chân Lương Thần giẫm chân ga hơi dừng một chút, đạp thắng xe bên cạnh, hung hăng dừng xe lại tại chỗ, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mẹ ngoài cửa sổ, cách một lát, mở miệng, nói: “Hảo Hảo chính là Hảo Hảo, thế giới bao la, Giang Sơn vạn dặm, cũng chỉ có một Hảo Hảo, trừ bỏ cô ấy, là ai thì con cũng không cần.”

Nói xong, Lương Thần liền một cước giẫm chân ga, lái xe rời đi.

Bởi vì tối hôm qua đánh bài cả đêm, hiện tại mắt anh thoạt nhìn nhiễm một tầng đỏ ửng, mùa thu lại tới, càng ngày càng có hương vị mùa thu, sáng sớm cuối tuần, đường phố thành phố Giang Sơn đặc biệt yên tĩnh, Lương Thần chậm rãi lái xe, chạy dọc theo đường.

Dọc đường đi trở về biệt thự giữa sườn núi, phong cảnh đều đặc biệt xinh đẹp, khi đi ngang qua cầu lớn sông Hoàn Thành, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, ánh sáng mặt trời chiếu ở phía trên, vẩy ra từng mảnh từng mảnh vòng sáng

Anh xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy trên con đường phía trước, phủ kín lá rụng, ánh mặt trời phía đông, chiếu một ít lên trên mặt đất, hình ảnh thoạt nhìn, đặc biệt tĩnh hảo.

Thành phố
Giang Sơn mùa thu, vẫn xinh đẹp như vậy.

Thời tiết ôn hoà, trời cao mây trắng, là một mùa tốt nhất trong bốn mùa một năm.

Nhưng phong cảnh tốt đẹp như vậy, Lương Thần lại nhìn đến đáy lòng hơi có chút khổ sở.

Mùa thu sẽ tốt lắm, nếu em còn ở đây.

Nay, en không ở bên người anh, phong cảnh tốt đẹp như vậy, anh cũng không có tâm thưởng thức.

Hóa ra, đến bây giờ, anh mới hiểu được, khiến cho một người tâm tình vui sường, không phải phong cảnh, mà là cùng em ngắm phong cảnh.

Tay nắm tay lái của Lương Thần hơi dừng một chút.

Nhớ nhưng luôn tận dụng mọi thứ như thế, mỗi lần đều là như vậy, lơ đãng một cái, lại đột nhiên nhớ tới cô, sau đó toàn bộ tâm đều trở nên trống rỗng.

Đã 135 ngày không có nhìn thấy cô, ở trong 135 ngày này, cô vẫn đều ở đáy lòng anh, cùng anh hô hấp.

Mở cửa sổ ra, có gió thu buổi sáng thổi vào, mang theo một tầng cảm giác mát mẻ, thẳng tắp chui vào trong ngực anh, nhiễm ra một tầng lạnh lẽo nói không nên lời, làm cho đáy lòng anh cảm thấy băng hàn thành một mảnh.

......

Cảnh Hảo Hảo chưa từng nghĩ tới, sau lần đầu tiên gặp Lương Thần, còn có thể có lần gặp thứ hai.

Đây là một thứ năm sau trung thu, buổi tối hôm đó, lão tổng mang theo thư ký tiếp đãi một khách hàng, kết quả thư ký không cẩn thận làm rơi văn kiện quan trọng, liền gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại, bảo cô nhanh chóng đưa tới.

Lúc ấy Cảnh Hảo Hảo đang chuẩn bị tắm rửa ngủ, nhận được điện thoại, liền vội vàng mặc áo khoác, vội vàng chạy xuống lầu, đón một chiếc xe taxi đi công ty cầm văn kiện, sau đó tiến đến địa chỉ thư ký nói với mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện