Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Mùa thu sẽ tốt lắm, nếu em còn ở đây [9]


trước sau

Editor: May

Kết quả, nhìn thấy một người mặc đồng phục bảo an, dùng sức đỡ một người đàn ông áo quần giày da, người đàn ông kia như là uống nhiều rượu, bước chân đi đường có chút không ổn, anh hơi rũ đầu, làm cho người ta thấy không rõ lắm dung nhan, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy thân hình người đàn ông kia có chút quen thuộc.

Cô dừng bước chân, cẩn thận nhìn vài lần, kết quả người đàn ông kia đúng lúc ngẩng đầu lên, cô rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã quen thuộc của Lương Thần.

Cả người Cảnh Hảo Hảo tựa như hóa đá, cứng ngắc tại chỗ.

......

“Tiên sinh, ngài có thể nghe thấy tôi nói chuyện không? tiên sinh?”

“Tiên sinh, cẩn thận......”

Bảo an dìu đỡ Lương Thần, vốn vừa đi, vừa hỏi anh, kết quả bước chân Lương Thần  nhất thời không vững, cả người ngã về phía trước.

Đầu óc Cảnh Hảo Hảo còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, người đã theo bản năng đi qua, nâng tay lên đỡ cánh tay Lương Thần.

Bảo an vội vàng đỡ Lương Thần lên vai của mình, cho rằng Cảnh Hảo Hảo là một người tốt bụng đi ngang qua, cười nói một tiếng: “Cám ơn.”

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.

Người đàn ông đột nhiên nôn khan một tiếng, bảo an sợ tới mức vội vàng giúp đỡ Lương Thần cúi người.

Lương Thần nháy mắt liền nôn mửa lên trên đất, mùi rượu gay mũi khuếch tán chung quanh, có chút sặc người.

Lương Thần nôn mửa hồi lâu, đều đã vét sạch da dày, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?

Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lương Thần, thẳng đến anh nôn mửa dừng lại, mới lấy khăn giấy từ trong túi mình ra, lau khóe môi của anh.

Bảo an nhìn một loạt hành động của Cảnh Hảo Hảo, biểu tình sửng sốt một lúc lâu, mới nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, chỉ chỉ Lương Thần, hỏi: “Tiểu thư, cô biết anh ta à? Đây là bạn của cô sao?”

Cảnh Hảo Hảo nâng tầm mắt đang dừng trên người Lương Thần lên, quay đầu gật gật đầu với bảo an.

“Thật tốt quá, tiểu thư, vị tiên sinh này uống quá nhiều, hỏi anh ta cái gì cũng không đáp được, cô có biết anh ta ở nơi nào không? Có thể phiền
toái cô đưa anh ta trở về không?”

Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, nhìn chằm chằm Lương Thần, nhíu nhíu mày.

Có thể bởi vì uống quá nhiều rượu, anh thoạt nhìn thực không thoải mái, mi tâm hung hăng nhíu chặt, sắc mặt thoạt nhìn cũng có chút tái nhợt.

Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, hơi gật đầu với bảo an, nói: “Có thể phiền toái anh gọi giúp tôi một chiếc taxi không.”

Bảo an lập tức gật đầu, cầm bộ đàm, liên hệ lễ tân nhà hàng.

Qua khoảng năm phút đồng hồ, xe taxi dừng ở ven đường, Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe ra trước, sau đó ở dưới sự trợ giúp của bảo an, đỡ Lương Thần vào trong xe.

Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn” với bảo an, cũng chui vào theo.

Lương Thần dựa vào lưng xe, nhắm mắt lại, vẻ mặt khó chịu. 

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Lương Thần trong chốc lát, nghe thấy tài xế xe taxi phía trước hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi các người muốn đi đâu?”

Cảnh Hảo Hảo vốn vừa định nói khách sạn, lập tức nghĩ đến, Lương Thần say thành như vậy, trong khách sạn muốn cái gì cũng không có, cuối cùng liền báo địa chỉ biệt thự giữa sườn núi.

......

Xe dừng ở cửa chính biệt thự giữa sườn núi, Cảnh Hảo Hảo ở dưới sự trợ giúp của tài xế, mang Lương Thần xuống xe, sau đó đỡ Lương Thần đến bên cạnh cửa, vươn tay, nhấn chuông cửa một chút.

Qua khoảng một phút đồng hồ, trong biệt thự có người đi ra, cách rất xa, hô một câu: “Là ai vậy?”

Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ tiếp tục nhấn chuông cửa một chút.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện