Editor: May
Còn có...... lúc mình và Phương Lộ đi dạo phố, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên, lúc ấy cô còn chưa biết Thẩm Lương Niên trật đường ray, lòng tràn đầy đều là sự tồn tại của Thẩm Lương Niên, buổi tối cô thương tâm khổ sở, đi quán bar uống rượu, suýt nữa bị người đùa giỡn, kết quả...... sau đó Lương Thần xuất hiện, giận dữ, còn mắt nháy cũng không nháy một chút trực tiếp phế bỏ tay người đã cho cô một cái tát kia.
Còn có...... mình bị anh an bài đi tổ phim quay phim, nữ chính bị đoạt vai diễn lúc ấy, cô ta làm khó mình, cũng là Lương Thần đứng ra bảo vệ cô.
Còn có...... lần mình lái xe đụng Kiều Ôn Noãn bị thương kia......
Lúc trước khi cô bị Lương Thần buộc bồi ở bên người anh, cô chưa từng chú ý đến những chuyện này, đêm nay, nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Lâm đổng, cô đột nhiên liền nghĩ đến những chuyện này.
Cô vẫn nghĩ đến, từng ly từng tý giữa cô và Lương Thần, cô không có nhớ rõ bao nhiêu, nhưng hiện tại, cô mới phát hiện, chính mình lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.
Anh làm như vậy, là che chở chính mình sao?
Cánh môi Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, đứng ở tại chỗ, chống đỡ cửa không hề nhúc nhích.
Trong đại sảnh lầu một khách sạn Tứ Quý, Lâm đổng còn đang liều mạng chạy, vợ ông ta đuổi theo sau lưng, hai người bà truy tôi đuổi biến toàn bộ đại sảnh thành một đoàn hỗn loạn, không ít người đều đang nhìn chê cười.
Vợ Lâm đổng thật sự rất bưu hãn, bắt được Lâm đổng, liền trực tiếp níu lấy lỗ tai ông ta, đổ ập đánh xuống Lâm đổng trước mặt nhiều người như vậy.
Một màn như vậy, thoạt nhìn buồn cười mà lại khôi hài, khiến cho chung quanh không ít người đều che miệng nở nụ cười.
Cảnh Hảo Hảo lại đứng ngây ngốc ở tại chỗ, hoàn toàn không có chú ý tới chung quanh rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thẳng đến có người tiến vào, nói một câu: “Tiểu thư, xin nhường một chút.”
Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, vội vàng nói một tiếng “Ngượng ngùng”, vội vàng đi về phía ngoài cửa.
Gió buổi tối mùa thu, hơi có chút lạnh, thổi trúng Cảnh
Hảo Hảo lạnh run.
Đêm này, đã có chút sâu, đã sớm không có xe buýt, Cảnh Hảo Hảo đành phải đứng ở ven đường, chờ xe taxi.
......
Tiền nhiệm, vĩnh viễn đều là một cây gai thăm căn cố đế để ý nhất trong lòng đương nhiệm.
Mặc kệ là bạn trai tiền nhiệm, hay là chồng tiền nhiệm.
Đối với tình yêu nhưng không có gần như của Lương Thần với Cảnh Hảo Hảo mà nói, tiền nhiệm chẳng những là một cây thứ, vẫn là một cái vật nguy hiểm.
Lương Thần bật đèn nháy dừng ở ven đường, trong đầu nghĩ đều là Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, là giống như anh, đêm nay trùng hợp chạm mặt, hay là bọn họ đã sớm gặp?
Ở trên bữa ăn, anh nghe được Lâm đổng hỏi cô, ở công ty Hải Tín ngây người đã bao lâu, cô nói hơn một tháng.
Lúc ấy anh mới biết được, hóa ra Cảnh Hảo Hảo đã trở lại thành phố Giang Sơn hơn một tháng, trong một đoạn thời gian dài như vậy, anh lại có thể không biết cô và anh đã ở cùng trên một mảnh đất, anh còn tưởng rằng cô ở nước Pháp, còn cách mỗi mấy ngày cũng sẽ chưa từ bỏ ý định đi tới nơi đó vọng tưởng có thể gặp cô.
Hơn một tháng, trong thời gian dài như vậy, có phải cô và Thẩm Lương Niên đã muốn gặp hơn một tháng rồi không?
Hiện tại đã không có anh ngăn trở, tuy rằng Thẩm Lương Niên đã từng làm chuyện thật có lỗi với cô, nhưng bọn họ có mười năm quá khứ người khác không thể đụng vào, sai lầm lớn hơn nữa, cũng có thể sẽ được tha thứ.
Dù sao, yêu một người, sẽ kìm lòng không đậu đi bao dung sai lầm của họ.
Cho nên, bọn họ quay lại với nhau, cũng không phải là không có khả năng.
Dù sao, trước kia, bọn họ là từng thật lòng yêu nhau.