Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Cầu cứu [5]


trước sau

Editor: May

Hiện tại, Lương Thần và cô đã kết thúc, trên thế giới này, cô thật sự chỉ còn lại có một mình.

Anh không sợ chết, anh sợ sau khi mình chết, Cảnh Hảo Hảo vẫn cô độc không chỗ nương tựa như bây giờ vậy.

Nếu Cảnh Hảo Hảo chịu bắt đầu một lần nữa với anh, anh nguyện ý đi tiếp nhận trị liệu, anh nguyện ý liều mạng sống sót vì cô.

Giọng nói Thẩm Lương Niên có chút khàn khàn nói: “Hảo Hảo, em ngẫm lại anh và em cùng một chỗ nhiều năm như vậy, hiện tại em, chỉ có một mình......”

“Thẩm Lương Niên.” Cảnh Hảo Hảo đột nhiên cắt đứt lời nói của Thẩm Lương Niên.

Thẩm Lương Niên dừng tiếng nói lại, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo.

Lúc nhỏ, cũng không cảm thấy quá cô đơn, càng lớn, càng sợ loại tư vị cô đơn này.

Trong thời gian một năm cùng một chỗ với Lương Thần kia, tuy rằng không có tự do, nhưng bên người đã có thím Lâm và những người hầu kia, ngẫu nhiên sẽ bệnh tâm thần cãi nhau với Lương Thần, nháo đến anh chết tôi sống, có khi là buồn bực, khổ sở, lại chưa từng thấy quá cô đơn.

Thật đúng là sau khi một mình rời khỏi thành phố Giang Sơn, đi nước Pháp, cô mới triệt để hoàn toàn nếm thử được cảm giác cô đơn rót vào cốt tủy kia.

Cho nên, khi Thẩm Lương Niên nhắc tới cô chỉ còn lại một mình, hốc mắt của cô hơi hơi đỏ hồng.

Anh cũng biết bọn họ đi qua nhiều năm như vậy, chính là bởi vì cô dùng hết toàn lực trả giá cho những năm đó, cho nên đến cuối cùng, sau khi chấm dứt với anh, cô mới trở nên chỉ còn lại có một mình.

“Thẩm Lương Niên, không có khả năng.” Cánh môi Cảnh Hảo Hảo có chút run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, khóe môi nhẹ nhàng cong cong, hít vào một hơi nói: “Cho dù hiện tại tôi chỉ có một mình, tôi cũng không nguyện ý cùng một chỗ với anh, giống như hiện tại, tôi tuyệt không muốn dính dáng gì với anh, cho dù là ngồi xe của anh, cũng làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”

Từng yêu bao nhiêu, nay liền quyết tuyệt bấy nhiêu.

Người tuyệt tình, thường từng có lúc rất thâm tình.

Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, dùng sức đẩy Thẩm Lương Niên một phen, muốn xuống xe.

Thẩm Lương Niên cố định tại chỗ, không hề động, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, như là  muốn tiếp tục mở miệng, Cảnh
Hảo Hảo lại đột nhiên liền nâng chân lên, đạp về phía bụng của anh.

Cô đạp vô cùng chính xác, không sai không lệch ngay chính giữa dạ dày của anh, một đạo đau đớn tê tâm liệt phế nháy mắt thổi quét Thẩm Lương Niên, anh lập tức liền ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất, cả người hơi ho khan một tiếng, lại nâng tay lên, bưng kín cánh môi.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm bộ dáng này của Thẩm Lương Niên, nhẹ nhàng cười cười: “Thẩm Lương Niên, những trò xiếc cũ này, anh thật sự không cần chơi với tôi nữa, tôi đã không phải Cảnh Hảo Hảo trước kia, nhìn thấy anh giả đau liền khẩn trương không biết làm sao, hiện tại cho dù anh chết đi, tôi cũng không sẽ vì anh mà rơi một giọt nước mắt nào.”

Cảnh Hảo Hảo nhảy xuống từ trên xe, đi phía trước hai bước, nhìn thấy Thẩm Lương Niên còn ngồi xổm trên đất, biểu tình thoạt nhìn đặc biệt thống khổ, cô dừng một chút, liền xoay qua, dọc theo đường đi, bước nhanh đi về phía trước.

Đúng lúc có xe taxi đi ngang qua, Cảnh Hảo Hảo không có dừng lại mở cửa xe, tiến vào, rời đi.

Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm đèn sau xe taxi biến mất không thấy, lúc này anh mới chậm rãi buông lỏng tay của mình ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay, đều là màu đỏ chói mắt.

......

Một lần đối mặt như vậy, tựa hồ cũng không có thay đổi gì.

Cảnh Hảo Hảo vẫn trôi qua cuộc sống đi làm năm ngày tối muộn, Lương Thần vẫn sặc sỡ loá mắt xuất hiện ở trên đầu đề tin tức thương mại.

Lúc mùa thu gần đến hồi cuối, tập đoàn Hải Hân tiếp nhận một công trình lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện