Editor: May
Cô không muốn bị bỏ thuốc, không muốn bị người khi dễ, không muốn......
Rất rất không muốn.
Nhưng cô không có cách nào ngăn cản hết thảy phát sinh này.
Hiện tại cô thân ở dị quốc tha hương, không quen cuộc sống nơi này, cô muốn cầu cứu, tìm khắp nơi cũng không tìm được bất kỳ ai.
Sau đó, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo liền hiện lên một tầng khó chịu.
Cô không biết, nếu sau khi mình trải qua chuyện như vậy, còn có có dũng khí tiếp tục sống hay không.
Cô thật sự rất hy vọng, vào lúc mấu chốt này, cô có thể như là cảnh tượng trong phim truyền hình, trong tiểu thuyết một chút, nháy mắt có một người đàn ông xuất hiện như thần, giải cứu cô.
Cùng với những suy nghĩ này của cô, sau đó, trong đầu của cô, liền xuất hiện thân ảnh Lương Thần.
Thân ảnh ấy, tới thực đột ngột, đến không hề dấu hiệu.
Khiến cho cô hoàn toàn không biết, chính mình vì sao, ở trong thời khắc nguy hiểm này, suy nghĩ đầu tiên của mình lại có thể là anh.
Cảnh Hảo Hảo cảm giác được, cánh môi Linh Mộc, đã sắp đụng phải cánh môi của cô.
Trong dạ dày quay cuồng của cô nổi lên một trận ghê tởm.
Hiện tại đáy lòng của cô hơi có chút hối hận lên, cô nên làm một phụ nữ vừa hư lại ích kỷ, nên vào lúc gọi nhầm điện thoại, Lương Thần hỏi cô có việc, cô mở miệng xin anh giúp đỡ.
Nói vậy, cô sẽ không cần vì không muốn ngồi tù, mà đêm khuya đi đến Nhật Bản, trải qua khuất nhục như vậy, lâm vào hoàn cảnh cùng đường như vậy.
Sao chuyện lại trở nên không xong như vậy?
Rõ ràng Cảnh Hảo Hảo từng, tuy rằng bần cùng, nhưng trôi qua rất thuận buồm xuôi gió.
Khóe mắt Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút ướt át, không biết là vì sợ hãi, hay là bởi vì tuyệt vọng, cả người cô trở nên có chút mờ mịt, trong đầu chỉ hốt hoảng nghĩ, lần này chính mình, thật sự không cứu được ư?
Linh Mộc khép miệng, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, sau đó cánh môi giật giật, như là muốn mở miệng ra.
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng muốn ngậm miệng, nhưng hàm dưới lại truyền đến một trận đau nhức.
Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lệ trong mắt rơi xuống dưới.
Lúc này đây, tựa hồ, cô thật sự cùng đường rồi.
Nhưng mà, nhưng vào lúc
này, đột nhiên bên tai của cô, truyền đến một tiếng nổ, sau đó cô liền cảm giác được đầu lưỡi của mình tiếp xúc đến một chút ướt át, như là rượu trong miệng Linh Mộc nhỏ giọt xuống dưới, ngay tại lúc cô nghĩ đến sẽ có càng nhiều rượu bỏ thuốc rơi xuống hơn, trên người cô bởi vì chịu đựng sức nặng của Linh Mộc tiên sinh, nháy mắt liền biến mất.
Cằm của cô, không có kiềm chế, hoạt động tự nhiên.
Cảnh Hảo Hảo sợ run hai giây, theo bản năng liền mở mắt, đập vào mắt là nóc nhà màu đỏ, thân thể vẫn còn ở trong hoàn cảnh vừa rồi
Nhưng vì sao Linh Mộc tiên sinh đột nhiên liền rời khỏi từ trên thân thể của cô chứ?
Cảnh Hảo Hảo ngồi dậy, nhìn thấy người trên chiếu bạc vẫn đang chơi như trước, ca cơ trên vũ đài còn đang ca hát, tầm mắt của cô chậm rãi di động, cuối cùng như ngừng lại bên phía trái.
Một người đàn ông, hàm chứa mười phần nổi giận, trực tiếp quật ngã Linh Mộc tiên sinh xuống đất.
Thân ảnh người đàn ông kia rất quen thuộc, giống y như thân ảnh xuất hiện trong đầu lúc cô tuyệt vọng nhất.
Là thân ảnh Lương Thần.
Trong đầu cô vừa rồi còn đang cầu nguyện có người tới cứu cô, mà người kia, còn là Lương Thần, kết quả, anh liền xuất hiện.
Đây hết thảy, phát sinh thật rất hí kịch hóa.
Cảnh Hảo Hảo chợt đứng lên từ trên sô pha, sau đó hung hăng nhéo đùi của chính mình, có đau đớn rõ ràng truyền đến.
Sau đó, cô mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, nghĩ, rõ ràng Lương Thần ở thành phố Giang Sơn, sao lại xuất hiện ở Tokyo Nhật Bản?