Editor: May
Trong sáu chữ đơn giản như vậy, hàm chứa sự ngây thơ đáng yêu của cô ấy, mang theo tràn ngập yêu say đắm, đến ngay cả Cảnh Hảo Hảo ở ngoài cửa, đáy lòng cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.
Bước chân của cô, nháy mắt liền đứng ở tại chỗ, có chút không dám đi về phía trước.
Toàn bộ hành lang và trong toilet cực kỳ im lặng, không có bất luận kẻ nào lui tới, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng âm nhạc êm tai ở trên bữa tiệc xa xa, nhưng như thế nào cũng không êm tai bằng tiếng nói của Duyên Hoa truyền đến từ trong toilet.
“Anh Lương Thần...... em thật sự rất thích anh, anh thích em không?”
Cảnh Hảo Hảo lập tức liền ngừng hô hấp lại, dưới tay của cô vô thức nắm thành quyền đầu, cô phát hiện, giờ này khắc này, giống như người tỏ tình không phải là Duyên Hoa, càng giống như là cô.
Cô khẩn trương, hai chân mềm nhũn suýt nữa đứng không vững.
Cô muốn nghe đáp án của Lương Thần, lại sợ hãi nghe được đáp án của Lương Thần.
Trong toilet vẫn luôn không có âm thanh truyền ra, Cảnh Hảo Hảo không dám tiến một bước về phía trước nhìn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, thời gian chờ đợi càng dài, Cảnh Hảo Hảo phát hiện chính mình càng không có can đảm đứng ở chỗ này.
Chính cô cũng nói không rõ đến tột cùng mình là làm sao vậy, chỉ cảm thấy một loại sợ hãi không thể nói nên lời, hung hăng tràn ngập toàn bộ trái tim của cô.
Ánh mắt của cô hơi có vẻ có chút bối rối, cả người theo bản năng lui về sau một bước, sau đó cô nghe được bên trong truyền đến giọng nói của Lương Thần: “Duyên Hoa.”
Âm điệu của anh thật bình tĩnh, không có một chút phẫn nộ và xa cách.
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không dám nghe lời nói kế tiếp của Lương Thần, cô phát hiện, cô lại có thể sợ hãi nghe được chữ tiếp nhận Duyên Hoa từ trong miệng Lương Thần, cô chợt liền xoay người, rất nhanh trở lại dựa theo đường cũ, bước chân của cô càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng, quả thực chính là một đường chạy chậm.
......
Duyên Hoa nâng đầu, kinh ngạc nhìn Lương Thần, trên mặt trắng nõn xinh đẹp, hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, mang theo vẻ thẹn
thùng của cô gái.
Đáy mắt của cô tràn ngập chờ mong và khẩn trương, hơi có vài phần bất an chờ đáp án của Lương Thần.
Tầm mắt Lương Thần bình tĩnh nhìn chằm chằm ánh mắt Duyên Hoa, qua hồi lâu, mới mở miệng, ngữ khí không nóng không lạnh: “Duyên Hoa, tôi không phải Từ Dung.”
“Em biết anh không phải Từ Dung, em không thích Từ Dung......” Duyên Hoa vội vàng nói một câu, sau đó rất nhanh giải thích nói: “Em chỉ là nghĩ muốn tiếp cận anh, cho nên mới giả bộ thích Từ Dung, cố ý hỏi anh chuyện Từ Dung, thật ra em chỉ là muốn có thể nói chuyện với anh, từ đầu đến cuối em đều không để ý Từ Dung. Anh Lương Thần, người em thích, vẫn đều là anh.”
Mi tâm Lương Thần nhẹ nhàng cau lại, nâng tay lên, đẩy bàn tay Duyên Hoa nắm cánh tay mình ra: “Duyên Hoa, em uống nhiều rượu rồi, vẫn là lên lầu đi nghỉ ngơi đi, đừng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.”
“Em không có hồ ngôn loạn ngữ.” Duyên Hoa lắc lắc đầu, cô thích người đàn ông này, thích rất nhiều năm, thật vất vả nói ra miệng, cô không thể để cho tỏ tình của mình, cứ chấm dứt buồn cười như vậy: “Anh Lương Thần, hiện tại em rất thanh tỉnh, em biết em đang làm cái gì.”
Lương Thần hơi rũ mi mắt, không nói gì.
Duyên Hoa tiến hai bước về phía Lương Thần, gắt gao dán đến trước người anh, nâng tay lên, bám lấy bả vai Lương Thần, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Thần, dịu dàng hỏi: “Anh Lương Thần, anh làm bạn trai em, được không?”
Nói xong, Duyên Hoa liền kiễng mũi chân, tiến đến môi Lương Thần.
Hơi thở nước hoa cao quý, chui vào bên trong hơi thở Lương Thần, xa xa không sánh bằng mùi hương dễ ngửi nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Cảnh Hảo Hảo.