Editor: May
Gió đêm cuối mùa thu, lạnh có chút thấu xương, Cảnh Hảo Hảo lại không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ là dọc theo đường đi, không phân rõ phương hướng, cứ đi không mục đích như vậy.
Tóc dài của cô thổi đến có chút loạn, che ở trên mặt cô.
Cô cũng không biết chính mình muốn đi nơi nào, trong đầu trống rỗng, không có suy nghĩ gì, đầy đầu óc, đều là Duyên Hoa tỏ tình với Lương Thần, cô tưởng tượng thấy sau đó anh sẽ nói ra lời nói như thế nào, tưởng tượng thấy bọn họ có thể cứ như vậy cùng một chỗ hay không?
Nói ngắn lại, đều là một ít suy nghĩ loạn thất bát tao, nhét đầy đầu óc của cô, làm cho cô không còn có tinh lực đi suy nghĩ những chuyện khác.
Cảnh Hảo Hảo xem xét hồi lâu ở trên đường cái, thẳng đến di động trong túi của mình vang lên, cô mới dừng bước chân lại.
Lấy di động ra, là Lương Thần gọi tới.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm màn hình, sợ run hồi lâu, không có đi tiếp nghe.
Tiếng điện thoại dừng lại, qua chưa đến một phút đồng hồ, lại bị gọi vào.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới tiếp nghe điện thoại.
Bên trong, giọng nói Lương Thần hơi có chút lo lắng: “Hảo Hảo, em đang ở đâu?”
Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng nói của anh, mạc danh kỳ diệu có chút muốn khóc, cô dùng sức nắm di động, một lát sau, mới nói: “Tôi thấy anh qua rất lâu cũng không đi ra từ trong toilet, liền về nhà trước. Ngượng ngùng, không có nói cho anh một tiếng.”
......
Chặt đứt điện thoại, Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường trong chốc lát, đón một chiếc xe taxi trở về nhà.
Trong phòng thuê, trống rỗng, không có bóng người nào, làm cho tâm tình Cảnh Hảo Hảo càng thêm áp lực.
Chén bát ăn cơm giữa trưa trước khi đi dạo phố với Tiên nhi còn chưa dọn dẹp, Cảnh Hảo Hảo liền buông túi xuống, cầm lấy những chén bát kia, cẩn thận rửa sạch, muốn giảm bớt xuống thấp của đáy lòng mình.
Cô rửa chén xong, liền lau bàn, sau đó lau sàn, thẳng đến sau đó, cô dọn dẹp chỉnh tề tất cả mọi nơi trong phòng, cả người mệt có chút không chịu nổi ngồi liệt ở trên ghế sa lon, vẫn cảm thấy ngực khó chịu phiền muộn.
Trên tiệc sinh nhật Duyên Hoa,
Cảnh Hảo Hảo cũng không có ăn cái gì, bận rộn lâu như vậy, cô cũng có chút đói bụng, vì thế liền mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong trừ bỏ trứng gà và mì sợi, không còn có những thứ khác để ăn.
Cảnh Hảo Hảo liền cầm nồi, rót nước, chuẩn bị nấu mì.
Nước còn chưa có nấu sôi, kết quả tất cả ngọn đèn trong nhà trong nháy mắt liền tắt hết, toàn bộ phòng ở tối đen thành một mảnh, đến ngay cả lò vi ba trước mặt cũng không có âm thanh.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trong phòng bếp tối như hũ nút ngây người hai giây, mới chậm rãi xoay người, đi ra từ trong phòng bếp, sờ tìm cẩn thận đi nửa ngày, mới sượt đến trước sô pha, sờ tới sờ lui tìm túi xách ở phía trên.
Thật ra trước kia khi cô ở một mình, cũng từng gặp tình huống bị cúp điện này, lúc đó, cô ở trong bóng tối,cầm di động gọi điện thoại cho Thẩm Lương Niên, anh sẽ chém đinh chặt sắt bảo cô ngoan ngoãn ở tại chỗ đừng nhúc nhích, sau đó anh liền dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên người cô, cầm thẻ của cô, chạy tới ngân hàng mua điện cho cô.
Sau đó, cô ở trong biệt thự Lương Thần, từ trước đến nay đều là đi tới chỗ nào đều có ánh đèn chiếu theo, hoàn toàn không cần vì trong nhà không có điện mà lo lắng.
Cô biết cuộc sống một mình cũng không dễ dàng, nhưng lúc thật sự đụng tới những chuyện nhỏ vụn vặt trên người, cô mới phát hiện, thật ra cô cần lệ thuộc vào như ạậy.
Cảnh Hảo Hảo ở trên sô pha chạm đến túi xách của mình, lấy di động từ bên trong ra, mở đèn pin, đi vào trong phòng ngủ cầm thẻ điện trên tủ đầu giường, liền đi xuống lâu mua điện.