Editor: May
Cảnh Hảo Hảo bị tầm mắt của anh nhìn đến đáy lòng càng thêm hốt hoảng, nhưng cô lại không thể nào mở miệng được, tự nhiên mỉm cười nói một câu “Đúng vậy”.
Cô chỉ là vừa suy nghĩ hai chữ này một chút, cô liền cảm thấy trong ngực truyền đến đau đớn sóng lớn mãnh liệt.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo hung hăng nắm thành quyền đầu, cô đứng rất lâu, mới kéo mở môi, ra vẻ trấn định dùng ngữ điệu thoải mái nói: “Đúng vậy...... bộ dạng Duyên Hoa xinh đẹp cao nhã, xuất thân danh môn, nhìn thế nào, cũng là trình độ không thể bới móc......”
“Mà anh......”
Cảnh Hảo Hảo không có chần chờ gì thốt ra: “Soái khí mê người, mặc dù có bối cảnh xuất thân tốt như vậy, lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng tạo thiên hạ của mình, công việc nghiêm túc, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng lại......”
Lúc Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, đột nhiên dừng xuống dưới, nuốt câu nói kế tiếp ở trong bụng.
Không nói thì cho tới bây giờ cũng không biết, hiện tại vừa mở miệng, cô liền phát hiện, ưu điểm trên người anh, nhiều đến đủ để cho cô thao thao bất tuyệt đếm nửa ngày.
Trừ bỏ những thứ trên, còn có suy nghĩ chu toàn trước sau, si tình chuyên nhất, có can đảm có kiến thức, gặp nguy không loạn......
Tầm mắt Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, trở nên có chút yên lặng.
Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy đáy lòng quay cuồng nổi lên một tầng khổ sở, cô cố gắng duy trì mỉm cười của mình, bổ sung lời nói vừa rồi: “Hai người đều rất hoàn mỹ, thực thích hợp cùng một chỗ.”
Nói xong, ánh mắt Cảnh Hảo Hảo liền nhìn về phía Lương Thần, cô cố gắng muốn tìm tòi nghiên cứu ra một tia manh mối từ đáy mắt Lương Thần.
Nhưng đáy mắt người đàn ông, không lộ ra một chút manh mối cảm xúc, qua chốc lát, nhẹ nhàng mở mi mắt, vẫn là âm điệu nhẹ nhàng như trước: “Em thật cho rằng như vậy sao?”
Lần này Cảnh Hảo Hảo có chút cười không nổi, nói lời trong lòng, cô cảm thấy bọn họ không xứng, cô cảm thấy Duyên Hoa một chút cũng không xứng với Lương Thần, nhưng cô lại càng không xứng......
Nhưng cô lại vẫn dùng hết toàn lực muốn để cho chính mình nặn ra một nụ cười,
đối với Lương Thần, ra vẻ không cần gật gật đầu với Lương Thần.
Cùng với đầu Cảnh Hảo Hảo lên xuống, đáy mắt của cô, quay cuồng một tầng chua xót nói không nên lời.
Cô cảm thấy chính mình ngốc xuống, khẳng định liền rơi nước mắt xuống.
Cô liều mạng cưỡng chế cảm xúc khổ sở của mình, vội vàng mở miệng với Lương Thần, nói: “Đã khuya, em đi ngủ trước.”, sau đó giống như chạy trối chết, đi về phía phòng ngủ của mình.
Ở Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, lúc muốn đẩy cửa phòng ngủ ra, giọng nói Lương Thần, lại đột nhiên truyền đến: “Hảo Hảo.”
Cả người Cảnh Hảo Hảo cứng ngắc đứng ở tại chỗ.
“Duyên Hoa chính là em gái của anh, cả đời này, anh là phải bồi người anh thích.”
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo hung hăng run rẩy một chút, cô có chút không hiểu những lời này của Lương Thần là ý tứ gì.
Duyên Hoa chính là em gái anh...... Ý tứ của anh là, người anh thích không phải là Duyên Hoa?
“Tin tức đó, là ảnh năm kia, khi đó anh đi Thượng Hải công tác, Duyên Hoa đúng lúc ở Thượng Hải quay phim......” Lúc đầu anh nhìn thấy tin tức như vậy, không biết nên dùng thân phận như thế nào mở miệng đi giải thich với Cảnh Hảo Hảo, hiện tại cứ như vậy bị anh chậm rãi nói ra: “Cô ta từ chỗ chị dâu cả của anh biết được anh ở Thượng Hải, liền gọi điện thoại cho anh, chúng tôi hẹn ở Đông Phương Minh Châu cùng nhau ăn cơm, sau đó anh thật đưa cô ta trở về khách sạn, nhưng chúng tôi cũng không ở cùng một phòng.”
Anh đây là đang giải thích với cô sao? Nhưng vì sao anh lại giải thích với cô chứ?