Editor: May
Thân thể Cảnh Hảo Hảo cứng ngắc một chút, đánh giá Thẩm Lương Niên từ trên xuống dưới hai vòng, phát hiện anh không có gì ngoài người gầy một chút, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, không khác gì bình thường, dừng trong chốc lát, sau đó mới mở miệng, hỏi: “Anh không có sinh bệnh?”
Thẩm Lương Niên liền thoải mái nhún vai, không nói gì.
Cảnh Hảo Hảo nhìn hành động không chút để ý như vậy của anh, đột nhiên có một cỗ lửa dâng lên từ trong lòng của cô, cánh môi của cô run nhè nhẹ lên, qua nửa ngày, mới hỏi ra từ chữ: “Anh đang gạt tôi?”
Lúc ban đầu khi bị bệnh, anh cũng không có nói cho cô biết.
Hiện nay, anh đã sắp chết, sao anh lại có thể để cô biết được.
Cô và Lương Thần thoạt nhìn trôi qua rất tốt, tuy rằng anh không biết, Lương Thần có thể cho cô một tương lai tốt đẹp hay không, nhưng bây giờ anh đã suy nghĩ rõ ràng, cô cao hứng là được rồi.
Anh đã rời khỏi thế giới của cô, anh sẽ nghe lời của cô, sẽ không quấy rầy cô nữa.
Lúc này đây, y tá gọi điện thoại cho cô, đúng lúc nhân cơ hội này, để cho anh sắm vai người xấu một lần, để cho một tia tình cảm cuối cùng trong mười năm còn sót lại nơi đáy lòng cô, đều hoàn toàn hủy diệt đi.
Ánh mắt Thẩm Lương Niên bình tĩnh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, sau một lúc lâu, mới mở miệng, nói: “Hảo Hảo, anh không lừa em, sao anh có thể biết, em có phải còn để ý anh hay không?”
Bởi vì khí lực trong cơ thể không đủ, cho nên nói một chữ, đều phải phí khí lực rất lớn, cho nên anh cố ý thả âm điệu rất nhẹ.
Âm trong lời nói của anh vừa mới rơi xuống, cả người Cảnh Hảo Hảo đột nhiên giống như là điên rồi, nhào tới trước, hung hăng nâng tay lên, đánh lên trên ngực của anh.
Thẩm Lương Niên dùng sức dựa vào vách tường phía sau, cố gắng duy trì chính mình sẽ không té ngã trên đất, yên lặng chịu được quyền đầu của Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo đánh đánh, đột nhiên liền rơi nước mắt, cô là thật nghĩ đến anh xuất hiện nguy hiểm, cô mới tới đây, kết
quả anh lại tự biên tự diễn một tuồng kịch, đến thử có phải đáy lòng của cô còn có anh hay không?
Cuối cùng Cảnh Hảo Hảo có thể không có khí lực, đột nhiên dừng tay, cô hàm chứa lệ, nhìn Thẩm Lương Niên, mở miệng, giọng nói mang theo một chút khẩn cầu: “Thẩm Lương Niên, coi như tôi cầu xin anh, về sau, anh đừng ở xuất hiện ở trong thế giới của tôi nữa, được không? Tôi cầu xin anh, buông tha tôi đi......”
Từ sau khi Cảnh Hảo Hảo chia tay với anh, chưa bao giờ có khẩu khí ăn nói khép nép nói chuyện nhiều với anh như vậy, cô luôn phẫn nộ, quyết tuyệt.
Cô như vậy, làm cho đáy lòng Thẩm Lương Niên chợt co rút đau một chút, vẻ mặt của anh cũng biến đổi một trận, nhưng rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt trước sau như một.
Anh hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh né đáy mắt khẩn cầu kia của Cảnh Hảo Hảo.
Giọng nói của Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút nghẹn ngào: “Thẩm Lương Niên, anh có biết hay không, anh thật sự hại chết tôi...... Coi như tôi cầu xin anh...... Về sau chuyện gì của anh, mặc kệ là sống hay chết, đều không liên quan gì tới tôi, có thể chứ?”
Lúc này đây, cô thật là hoàn toàn tuyệt vọng với anh đi...... Thẩm Lương Niên hơi rũ mi mắt, chỉ cảm thấy ngực như là bị ngọn lửa sáng rực thiêu đốt.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, lau nước mắt, nhìn cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, liền xoay người, vội vàng đi vào thang máy.
Thẩm Lương Niên nhìn cửa thang máy đóng lại trước mặt, trượt xuống, một sức lực chống đỡ trong cơ thể anh, trong nháy mắt liền biến mất không còn một mảnh, cả người không hề có dấu hiệu gục ở trên đất.