Editor: May
Đôi mắt Cảnh Hảo Hảo mở thật to, qua hai giây, cô nghe thấy giọng nói của mình, thực bình tĩnh vang lên: “Gặp sau.”
Lương Thần không có nói chuyện, chỉ cúi người, bưng thùng giấy trên đất kia lên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, liền xoay người rời đi.
Bước chân anh, đi tao nhã ung dung, phía sau lưng thẳng tắp mà lại cao ngất, biến mất từng chút ở sau cửa thang máy.
Đợi cho thang máy truyền đến một thanh âm ting vang lên, con số màu đỏ bắt đầu hạ xuống, Cảnh Hảo Hảo mới chợt phục hồi tinh thần lại, đáy mắt của cô, dần dần có hơi nước tràn ngập lên, trong ngực trái có một chỗ nhảy lên, tốc độ thong thả mà lại chần chờ, còn nhiễm đau đớn vỡ nát.
Hóa ra, cảnh tượng chia tay mà cô vẫn không dám đi đối mặt với những ngày này, lại có thể đơn giản mà lại bình tĩnh như vậy.
Lương Thần, cứ như vậy đi ra khỏi sinh mệnh của cô.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy toàn bộ ngực của mình, đều chết lặng.
......
Lương Thần ôm thùng giấy đi ra tòa nhà tiểu khu, gió bắc gào thét thổi mạnh bên ngoài, thổi tóc anh có chút rối loạn, gió lạnh theo vào trong cổ áo của anh, một mực chui vào trong lòng anh, làm cho trái tim nóng bỏng của anh, chậm rãi kết thành băng.
Anh thả bước chân thong thả như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không có một chút ý tứ mở miệng giữ lại.
Thậm chí, anh xuyên thấu mặt vách tường bóng loáng của thang mấy, vẫn thấy được ảnh ngược của cô từ bên trong, anh nghĩ, chỉ cần trên mặt cô lộ ra một chút cảm xúc luyến tiếc, anh liền lập tức xoay người, kéo cô vào trong lòng anh, giải thích với cô.
Nhưng cô vẫn luôn là kiên quyết bình tĩnh như vậy.
Lương Thần nuốt nuốt nước miếng, lúc đi ngang qua thùng rác, nghĩ nghĩ, cuối cùng trực tiếp nâng tay lên, ném thùng giấy kia vào, sau đó bước đi đến trước xe của mình, mở cửa xe ngồi xuống.
Hảo Hảo, không phải anh muốn rời đi, mà là em không giữ lại.
Lương Thần dừng hai phút, trực tiếp giẫm chân ga, thuần thục điều khiển xe rời đi.
......
Đôi khi, thế giới thật sự chính là kỳ diệu như vậy, trong lúc yêu nhau, luôn có thể gặp bởi vì đủ loại cách vô cùng kỳ lạ, sau khi chia tay rõ ràng nhớ nhung, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có cơ hội gặp được nào.
Lần từ biệt
này của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần, lại có thể có khoảng hai tuần lễ không gặp mặt lại.
Lúc đó, gần tới tết âm lịch chỉ còn hai ngày, đúng lúc là một ngày đi làm cuối cùng của công ty Cảnh Hảo Hảo.
Thật ra Cảnh Hảo Hảo ngược lại hy vọng chính mình có thể tăng ca, tết âm lịch những năm rồi, cô còn có Thẩm Lương Niên cùng trôi qua, tết âm lịch năm trước ở biệt thự Lương Thần, có mấy người thím Lâm, tết âm lịch năm nay, liền thật sự chỉ còn lại có một mình cô.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy cửa hàng hai bên đường phố đã dán câu đối màu đỏ lên, còn treo đèn lồng màu đỏ, nơi nơi tràn đầy hơi thở tết âm lịch, cô lại càng không muốn về nhà, liền một người vòng quanh đường cái, đi dạo không mục đích.
......
Tập đoàn Giang Sơn của Lương Thần, cũng nghỉ vào ngày này.
Người làm vườn phụ trách chăm sóc “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”, về nhà ăn tết, tạm thời cũng không tìm được người chăm sóc thay thế, cho nên sau khi nghỉ giữa trưa, Lương Thần liền lái xe đi “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn” tưới nước cho hoa hoa cỏ cỏ nơi này.
Thật ra cũng chỉ bận rộn hơn nửa tiếng, nhưng Lương Thần lại cảm thấy tâm tình áp lực lợi hại, lễ vật đặc biệt tạo ra cho Cảnh Hảo Hảo này, có lẽ này cả đời cũng không có cơ hội tặng cho cô, nhưng anh lại hết lần này tới lần khác dụng tâm chiếu cố như vậy.
Lương Thần nằm ở trên võng ngây người trong chốc lát, bước đi đến vách tường thủy tinh một bên, nhìn bút dạ quang bên cạnh, sau đó cầm lên, cấp thủy tinh trên vách đá, lại chuyên tâm cẩn thận tô lại hai lần câu “Đợi đến ngày tốt cảnh đẹp, Giang Sơn làm lễ, gả cho anh được không?”.