Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Gặp sau [8]


trước sau

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo vội vàng đi vào trong hai bước, sau đó liền bỗng dưng dừng bước chân.

Cô nương theo ánh đè trầm thấp trong phòng bao, nhìn thấy Lương Thần say ngà ngà tựa vào trên sô pha, một cô gái mặc váy màu trắng, vươn tay, cầm lấy cánh tay anh, như là muốn kéo anh.

Cô gái kia, đưa lưng về phía cô, cô có chút thấy không rõ mặt của cô ta.

Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy đáy lòng có đau đớn rất nhỏ, chậm rãi lan tràn ra.

“Anh Lương Thần......đứng dậy đi......”

Cô gái mặc váy trắng trước mặt mở miệng, giọng nói thướt tha êm tai, trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo liền nhận ra, đó là Duyên Hoa.

Tay của cô vô thức nắm thành quyền đầu, cả người cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng lui hai bước, kết quả, người còn chưa đi ra phòng bao, Duyên Hoa lại đột nhiên liền xoay đầu một chút, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, cô đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền lập tức buông lỏng tay Lương Thần ra, sau đó mở miệng, chào hỏi một tiếng với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, cô đã tới?”

Cảnh Hảo Hảo chỉ có thể cứng rắn dừng bước chân, ngẩng đầu, sắc mặt có chút tái nhợt cười cười với Duyên Hoa: “Duyên tiểu thư, chào cô.”

Duyên Hoa dịu dàng cười thân thiện với Cảnh Hảo Hảo, mở bước chân lui ra sau hai bước, ngữ khí thoải mái tự nhiên: “Cảnh tiểu thư, cô đã tới đây, nơi này liền không còn chuyện của tôi, tôi đi trước, anh Lương Thần liền phiền toái cô chăm sóc.”

Cảnh Hảo Hảo đứng ở tại chỗ không hề nhúc nhích.

Lương Thần nằm trên sô pha, đột nhiên lật người, cả người suýt nữa lăn xuống dưới.

“Anh Lương Thần --” Duyên Hoa tay mắt lanh lẹ vươn tay trước, đẩy Lương Thần một phen.

“Lương Thần --” Cùng lúc đó, Cảnh Hảo Hảo cũng theo bản năng mở bước chân, đi tới nằm trước mặt Lương Thần nằm trên sô pha.

Duyên Hoa sợ hãi Cảnh Hảo Hảo hiểu lầm, vội vàng buông lỏng tay ra, lui ra sau một bước, theo bản năng còn mở miệng giải thích với Cảnh Hảo Hảo nói: “Tôi đúng lúc tụ hội với bạn bè ở chỗ này, lúc đi toilet gặp người phục vụ đỡ anh Lương Thần say
đến rối tung rối mù trở lại phòng bao, anh ấy vừa về đến phòng bao, cả người té nằm bất động trên sô pha, tôi gọi anh ấy nửa ngày, anh ấy cũng không chịu đứng lên, cô thử xem có thể đánh thức anh ấy không.”

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, cười cười với Duyên Hoa, liền cúi người, nhẹ giọng mở miệng gọi Lương Thần nằm ở trên sô pha, nhắm mắt lại: “Lương Thần, anh tỉnh tỉnh, Lương Thần?”

Lương Thần nằm ở trên sô pha, không có một chút phản ứng.

Cảnh Hảo Hảo vươn tay, nhẹ nhàng đẩy  Lương Thần, lúc này Lương Thần mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt anh thoạt nhìn có chút mờ mịt, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo vươn tay, kéo cánh tay anh, kéo anh ngồi dậy: “Anh có thể đứng đứng lên không? Bây giờ em mang anh trở về nghỉ ngơi.”

Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền muốn đỡ Lương Thần đứng lên.

Lương Thần lại đột nhiên vươn tay, chặn tay Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, cầm chai rượu trên bàn, đưa đến bên miệng mình.

“Lương Thần, anh không thể uống nữa.” Cảnh Hảo Hảo theo bản năng vươn tay, cầm chai rượu trong tay Lương Thần, không nói lời nào rút đi, đặt tới cái bàn xa xa: “Hiện tại anh cần nghỉ ngơi.”

Cảnh Hảo Hảo dùng sức nâng Lương Thần lên, người đàn ông đặt tất cả sức nặng của mình ở trên người Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo có chút cố hết sức chống đỡ Lương Thần vừa mới đi hai bước, đột nhiên cả người liền bị anh đè tới lảo đảo một cái, may mắn Duyên Hoa đứng một bên, vươn tay, giúp đỡ một phen

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện