Editor: May
Khi đó, thành phố Giang Sơn vẫn còn là mùa đông, trời lạnh dị thường.
Sau khi tan học cô có thể có chút đói bụng, chạy về phía sau ăn một nồi lẩu nhỏ.
Người rất nhiều cũng rẩ hỗn tạp, anh ngồi ở phía sau cô, cô cũng không có phát hiện ra anh.
Trước mặt cô ngồi một nữ học sinh, luôn đang hỏi thăm cô một ít vấn đề, có thể bởi vì lạnh, hai người uống một ít rượu trắng, lời nói của Cảnh Hảo Hảo, ngược lại có chút nhiều.
Anh nhớ rõ, bắt đầu câu đầu tiên của cô là: “Thật ra tôi không đói bụng, chỉ muốn tới nơi này ăn một chút gì đó, hiện tại là tết âm lịch, mọi người đều về nhà đoàn viên, một mình tôi không muốn về nhà.”
Câu nói tiếp theo của bạn học nữ kia, liền hỏi Cảnh Hảo Hảo có bạn trai chưa.
Vốn anh tưởng rằng Cảnh Hảo Hảo không nói chuyện riêng với người trước mặt, khẳng định sẽ cười tránh nói về vấn đề này, nhưng thật không ngờ, Cảnh Hảo Hảo trầm mặc trong chốc lát, liền mở miệng, nói: “Tôi có, nhưng một thời gian trước đã chia tay.”
Có lẽ cô gái nào cũng đều thích bát quái, cho nên nữ bạn học kia liền hỏi rất nhiều về chuyện bạn trai trước của cô Cảnh Hảo Hảo.
Mà anh - người bạn trai trước này, lại đưa lưng về phía Cảnh Hảo Hảo, ngồi ở sau thân thể cô, im lặng nghe.
Nữ bạn học: “Vậy vì sao cô lại chia tay với bạn trai của mình? Anh ta đối với cô không tốt à?”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo nghe thực bình tĩnh, như là tự thuật chuyện xưa của người khác: “Không có, anh ta đối với tôi tốt lắm, chỉ là hai người chúng tôi, có chút không thích hợp.”
Nữ bạn học: “Bộ dáng cô xinh đẹp như vậy, làm sao sẽ không thích hợp?”
Có thể Cảnh Hảo Hảo bị vấn đề này hỏi khó, cô chọn một đáp án lập lờ nước đôi: “Rất nhiều phương diện đều không thích hợp.”
Nữ bạn học: “Vậy sau khi hai người chia tay từng gặp mặt nhau nữa không? Sau khi cô và anh ta gặp mặt có thể xấu hổ không? Chẳng lẽ các người không có khả năng hòa hảo à?”
Lúc ấy tuy rằng đáy lòng anh nghĩ nữ bạn học này của Cảnh Hảo Hảo nói thật nhiều, nhưng lỗ tai cũng rất chú ý câu trả lời của Cảnh Hảo Hảo.
“Hẳn là không có khả năng hòa hảo đi, giữa tôi và anh ấy, tồn tại rất
nhiều chênh lệch, hơn nữa lúc trước tôi từng có một người bạn trai, anh ấy rất để ý sự tồn tại của người bạn trai kia. Dù sao quá khứ này của tôi, đều là không thể thay đổi, lại nói, tôi cũng thật sự không xứng với anh ấy.”
Lúc Cảnh Hảo Hảo nói xong lời cuối cùng, là cười nói.
Nhưng anh lại nghe được một tia chua sót từ trong giọng cười nói đó.
Anh chưa bao giờ biết, ngày đó khi mình cãi nhau với cô, thốt ra một lời nói vô tâm, nhưng lại làm cô để ý như vậy.
Lúc ấy, ý tứ của anh, chính là suy nghĩ, nếu cô chưa từng có quá khứ, anh sẽ không không tự tin, lo được lo mất như vậy, bọn họ cũng sẽ không cãi nhau.
Nhưng đến chỗ cô, lại biến thành, anh để ý quá khứ của cô.
Anh rõ ràng là vì anh quá yêu cô, cô lại không yêu nên chia tay, dựa theo lẽ thường mà nói, hết thảy của cô đều không có quan hệ gì với chính mình.
Nhưng anh luôn khẩu thị tâm phi như vậy, đã nói sẽ không đi tham gia thế giới của cô, nhưng vẫn vụng trộm nhìn thế giới của cô.
Giống như anh vì cho hai người ngang hàng, cũng cứng rắn trình diễn một tiết mục đính hôn, để làm cho chính mình cũng có được một hồi quá khứ.
......
Cảnh Hảo Hảo ở ngày Lương Thần đính hôn này, muốn ngồi xe buýt, đi nhà ấm trồng hoa ở vùng ngoại thành chọn hoa.
......
Lương Thần hủy bỏ hôn lễ, bởi vì là cuối tuần, khi thức dậy, đã sắp gần giữa trưa, lúc anh đi xuống lầu ăn cơm trưa, theo thói quen mở tin tức, lại nhìn thấy bên trong đang đưa tin một tai nạn giao thông.
Là một chiếc xe buýt xảy ra tai nạn xe cộ ở trên đường cao tốc, lật xe rơi vào khe núi
Danh sách ngồi xe buýt cũng dần dần được công bố, anh liếc mắt một cái, liền thấy được tên Cảnh Hảo Hảo ở trong đó.