Editor: May
Cảnh Hảo Hảo nghe được chuỗi con số kia, nhất thời bước chân dừng lại tại chỗ, sao Lương Thần lại nói cho cô gái này biết số điện thoại của cô!
Hà Nam Nam cầm di động, nhập từng con số của số điện thoại kia vào, sau đó còn muốn giơ di động lên trước mặt Lương Thần, ánh mắt mang theo vài phần si mê, âm điệu mềm nhẹ lặp lại số điện thoại của Cảnh Hảo Hảo lần nữa, bỏ thêm một câu: “Đúng không?”
Cảnh Hảo Hảo liếc mắt kinh ngạc nhìn Lương Thần.
Lương Thần tiếp xúc đến ánh mắt của cô, thần thái vẫn duy trì ung dung và bình tĩnh trước sau như một, gật gật đầu với Hà Nam Nam, lạnh nhạt nói: “Đúng.”
Hà Nam Nam mặt mày cong cong cười cười với Lương Thần, nghiêng đầu, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở một bên, thần thái của cô ta không có xấu hổ quá lớn, ngược lại còn tự nhiên hào phóng phất phất tay với Cảnh Hảo Hảo, xem như chào hỏi, sau đó liền xoay qua, nói với Lương Thần: “Vậy gặp lại sau, lát nữa sẽ gọi điện liên lạc.”
Nói xong, Hà Nam Nam như là nhân tiện, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo đứng ở một bên, ngữ khí gượng ép kèm theo một câu: “Cảnh Hảo Hảo, gặp sau.”
Sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan tuấn dật phi phàm của Lương Thần, tham luyến nhìn vài lần, lúc này mới lưu luyến không rời di chuyển, xoay người, giẫm giày cao gót, khoan thai rời đi.
Cảnh Hảo Hảo trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng rời đi của Hà Nam Nam, đầu năm nay, tiểu tam cũng quá kiêu ngạo đi!
Cảnh Hảo Hảo sững sờ hai giây, mới giẫm bước chân, đi tới trước mặt Lương Thần, nộ khí đằng đằng hừ một tiếng, lên tiếng nói: “Hiện tại phụ nữ, sao đều quá phận như vậy chứ!”
“Cô ta rõ ràng nhìn thấy em, còn muốn số điện thoại của anh, hơn nữa lại không có chút ý xấu hổ. Quá phận! Quá phận! Thật quá phận!”
Lương Thần mặt mày mỉm cười nhìn Cảnh Hảo Hảo lòng đầy căm phẫn, vươn tay kéo lên xe đạp, dẫn đầu ngồi lên.
Cảnh Hảo Hảo nhảy lên chỗ ngồi phía sau, tay tự nhiên ôm thắt lưng Lương Thần, miệng còn đang lải nhải biểu đạt khó chịu của mình: “Muốn số điện thoại thì thôi, cô ta chào
hỏi nói gặp sau với em, đều là đang nhìn anh! Quả thực là khinh người quá đáng! Hoàn toàn là không để em vào mắt!”
Lương Thần nghe ngữ điệu căm tức của Cảnh Hảo Hảo phía sau, khóe môi khắc chế không được câu lên.
Cô đây là đang ghen ư?
Thật không nghĩ tới, bộ dáng ghen của cô gái anh yêu, lại xinh đẹp có phong tình như vậy!
Cảnh Hảo Hảo phát tiết hồi lâu, mới bình ổn cảm giác khó chịu bị “Tình địch” không nhìn thẳng mình một lần xuống, cô ôm thắt lưng Lương Thần, hít sâu hai hơi, đột nhiên nghĩ đến Lương Thần cho Hà Nam Nam là số điện thoại của mình, sau đó liền dùng sức dò xét đầu về phía trước, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cằm Lương Thần, hỏi: “Lương Thần, cô ta muốn là số điện thoại của anh, vì sao anh cho cô ta số điện thoại của em?”
Phía trước đúng lúc là đèn đỏ, Lương Thần phanh lại, chân chống trên mặt đất, xoay qua, nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười nghi hoặc của cô gái phía sau, cười khẽ một chút, nói: “Dùng để bày tỏ sự trong sạch.”
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, có chút không hiểu được.
Đèn đỏ biến thành đèn xanh, Lương Thần lại đạp xe đi, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới chậm rãi hiểu được, Lương Thần ám chỉ cái gì.
Anh là gia những thứ oanh oanh yến yến câu dẫn anh cho cô xử lý, để chứng minh chính mình không có bất kỳ toan tính bất chính gì với người phụ nữ khác.
Lương Thần không nhanh không chậm đạp xe, gió đêm từ từ lay động áo sơ mi trắng của anh, thỉnh thoảng lướt qua hai gò má Cảnh Hảo Hảo, mang theo cảm giác tê dại, trực tiếp xôn xao đến đáy lòng cô gái, nổi lên một chút ý ngọt không nói nên lời.