Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Cầu hôn [4]


trước sau

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo bị anh kéo một cái, nhất thời cảm giác được xương sống thắt lưng đau lợi hại, cô ở trong lòng Lương Thần có chút không hờn giận duỗi chân, cuối cùng vẫn là rầm rì bò dậy, mặc quần áo, tiến vào toilet.

Lúc Cảnh Hảo Hảo đi ra, Lương Thần đã mặc chỉnh tề, đi vào toilet.

Cảnh Hảo Hảo đi đến trước tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy phía dưới đè một tấm thẻ, chính là lúc trước khi mình hết tiền, đề nghị trao đổi tấm thẻ với Lương Thần, chính mình lấy tấm thẻ đó ra từ trong ví tiền của mình, mặt trái tấm thẻ, chỗ cột ký tên, viết một chuỗi con số, là mật mã.

Lúc trước khi anh và cô chia tay, cô trả tấm thẻ lại cho anh, hiện tại anh đặt ở  phía dưới di động của cô, Cảnh Hảo Hảo đương nhiên hiểu được Lương Thần làm như vậy là có ý tứ gì.

Cô nắm tấm thẻ kia, đáy lòng hiện lên một trận cảm giác ấm áp, sau đó vui vẻ nắm tấm thẻ, rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ, dò xét thò đầu ra bên ngoài, nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy, sau đó cô liền cắn cắn môi dưới, chạy đến trong tủ chứa đồ phòng khách, lấy chùm chìa khóa nhà mình từng đưa cho Lương Thần, sau đó vụng trộm chạy về trong phòng ngủ, nhét chùm chìa khóa kia vào trong túi tây trang của Lương Thần.

......

Trong lúc Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo ăn bữa sáng, gọi trợ lý lái xe đến, anh lái xe đưa Cảnh Hảo Hảo đi cửa hàng bán hoa, theo thói quen mua một bó hoa, trả tiền, tặng cho Cảnh Hảo Hảo.

Lúc Lương Thần đang chuẩn bị đi công ty, đúng lúc một khách quen đến đây, chỉ vào bó hoa Lương Thần vừa mới đưa vào trong tay Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Cảnh Hảo Hảo mắt cũng không nháy một chút nói: “799.”

Người đàn ông kia tính tiền, trả tiền, ôm hoa rời đi.

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trước bàn thu ngân đài, đang ở vui rạo rực sửa sang lại tám tờ tiền giấy đỏ rực, mặt mày giật giật, xoay người đi ra cửa hàng bán hoa.

Vươn tay, lúc sờ tìm móc chìa khóa xe ra, lại phát hiện trong túi
áo cứng rắn giống như là có thứ gì đó, Lương Thần đưa tay rút ra từ trong túi quần, từ trong túi quần, lấy ra được một chùm chìa khóa.

Chùm chìa khóa kia, anh nhận ra, là chùm chìa khóa nhà Cảnh Hảo Hảo từng đưa cho anh.

Khóe môi Lương Thần nhẹ nhàng nâng lên, xoay qua, xuyên qua cửa sổ cửa hàng bán hoa sáng ngời của Cảnh Hảo Hảo, nhìn cô gái đang cúi đầu bận rộn bên trong, mặt mày trở nên có chút mềm mại, đứng đó một lúc lâu, Lương Thần mới lên xe, rời đi.

.......

Chỉ có người trải qua mất đi, mới có thể hiểu được càng thêm quý trọng.

Giống như Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo hiện tại.

Lúc từng yêu nhau sâu đậm nhất, một người bởi vì không có dũng khí, một người bởi vì không đủ tự tin, dễ dàng buông tha đối phương, nếm thử đến đau đớn sâu đậm nhất thế gian, lúc này ở cùng một chỗ lần nữa, sẽ thấy càng thêm quý trọng lẫn nhau.

Thời gian ở giữa những người yêu nhau, trôi qua rất nhanh chóng.

Cuối tháng đầu tiên sau khi Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần hòa hảo như lúc ban đầu, Cảnh Hảo Hảo chính thức kết thúc học kỳ thứ nhất của lớp học ban đêm ở đại học Giang Sơn, đồng thời cũng nghênh đón cuộc thi.

Thời gian thi có hai ngày, ngày đầu tiên thành phố Giang Sơn rơi một ít mưa nhỏ, buổi tối về nhà, Cảnh Hảo Hảo còn nhận được một cái thiếp cưới, là một nữ minh tinh trong công ty giải trí TS, giống như cô, vẫn không thể nổi tiếng, nhưng năm trước dây duaaw với một đại thiếu gia của một xí nghiệp lớn ở thành phố Giang Sơn, năm nay đã hoài thai, kết hôn vì con.

Xí nghiệp lớn kia đúng lúc có chút hợp tác với tập đoàn Giang Sơn, cho nên, Lương Thần cũng nhận được thiếp cưới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện