"Chậc chậc, Tả Đằng tiên sinh, bạn gái của anh thật là yếu đuối a, chỉ là……"
Hắn dừng một chút, "Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, mới dễ dàng dụ dỗ ý muốn bảo hộ của đàn ông hơn phải không?"
Lời nói có ý khinh bỉ rất nồng, đôi mắt Tả Đằng Tây Tử trợn tròn, Tường Vi gắt gao giữ chặt Tả Đằng Triết Dã, không cho anh xúc động, Hắc Diêm Tước lúc này mới cười lạnh một tiếng, chậm rãi đem chân dời đi, nhưng dáng vẻ của động tác kia giống như người ta cầu xin hắn.
"Hắc Diêm Tước, anh đừng khinh người quá đáng!" Tả Đằng Triết Dã cảm giác sâu sắc khi bạn gái của mình chịu nhục, giống như anh bị Hắc Diêm Tước nhục nhã, "Tây Tử, đây chính là người đàn ông em muốn cho anh xem sao?"
"Anh. . . . . ." Tả Đằng Tây Tử uất ức một hồi, cô căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến mức này!
Lập tức, con mắt Tả Đằng Tây Tử nhìn chăm chú Tường Vi, đều là cô ta làm hại!
Quả nhiên, phụ nữ quá xinh đẹp chính là họa thủy!
Rhona ở một bên xem kịch vui không nói gì, hận hai người kia không đánh nhau được, nhìn Tả Đằng Tây Tử bị kẹp giữa hai người làm thế nào mà xử lý!
"Triết. . . . . . Xin anh tha thứ cho tôi, tất cả đều là do tôi gây lên, thật xin lỗi. . . . . ."
Tường Vi cảm thấy cực kỳ khó xử, kéo làn váy nhăn nhăn nhúm nhúm, nhẹ nhàng chào Tả Đằng Triết Dã một cái, ngay sau đó qua cắn chặt răng mà chạy tới cửa chính. . . . . .
"Mạn Vi. . . . . ." Tả Đằng Triết Dã suýt nữa là đuổi theo, nhưng Tả Đằng Tây Tử ngăn cản anh, "Anh, tối nay anh là chủ nhân của ‘Ny Thường’!"
Cô nhắc nhở anh ngàn vạn lần không thể đuổi theo người phụ nữ có hành động thiếu lễ độ kia!
"Anh. . . . . ." Bước chân Tả Đằng Triết Dãdo dự rồi dừng lại, anh biết rõ, tương lai người thừa kế nhà họ Tả Đằng, cha kỳ vọng rất cao vào anh, mà anh không muốn cho mẹ đau lòng, anh chỉ có thể nhẫn nại, quay đầu lại nhìn Nhạc Tín Dương một cái, ý của ánh mắt kia, Nhạc Tín Dương lập tức hiểu.
Vì vậy, Nhạc Tín Dương đi tìm Dick, Mạn Đà La là người anh mang tới, theo lý mà nói thì phải đưa người ta về!
Con ngươi có nhiều hứng thú của Hắc Diêm Tước quét qua Tả Đằng Triết Dã. Cợt nhã nâng lên một nụ cười đắc ý, tiếp theo đem ly rượu trong tay để lại trên bàn, vỗ vỗ ống tay áo màu trắng không nhiễm bụi đất của mình, nói với Tả Đằng Tây Tử: "Tôi đi toilet một chút."
Tả Đằng Tây Tử gật đầu một cái, si ngốc nhìn theo bóng dáng cao lớn đi qua bên cạnh Tả Đằng Triết, cố ý dừng lại một chút, Hắc Diêm Tước còn cao hơn anh cô mấy centi mét, tấm lưng kia lộ vẻ chững chạc cùng rộng rãi, khi giơ tay nhấc chân tràn đầy cảm giác hấp dẫn, chỉ là……
Giữa bọn họ ẩn ẩn có chút tia lửa bùng nổ, anh cô bất hòa với Tước? Tả Đằng Tây Tử không khỏi co rúm lại, vậy bây giờ phải làm sao mới thỏa đáng?
Đợi bóng dáng của Hắc Diêm Tước đi tới toilet, một bên không tiện lên tiếng là Triển Diệc Tường nhíu mày một cái, hỏi "Tả Đằng thiếu gia, anh đừng để ý, tôi thấy tính tình anh họ có chút cổ quái, nếu không bên ngoài cũng không ban thưởng cho anh ta cái biệt hiệu kinh hãi kia nha, có phải không?"
Triển Diệc Tường làm hết sức mà hòa hoãn không khí ngột ngạt này, đi theo rồi hướng bàn tân khách khác thăm hỏi: "Tối nay vô cùng
cảm ơn các vị khách quý đã đến ủng hộ, tiếp đón không chu đáo, xin thông cảm!"
Tân khách lúc này mới nói cảm ơn, dần dần tản đi.
Rhona thừa dịp quạt gió thổi lửa: "Tả Đằng tiểu thư, tôi thấy Hắc tiên sinh giống như mất hứng, thật là đáng tiếc, không ngờ bữa tiệc tối này lại xảy ra một tình huống nhỏ!"
"Na Na, đừng nói nữa!" Nhạc Tín Dương kịp thời ngăn cản cô, "Tả Đằng tiên sinh, Tả Đằng tiểu thư, Triển tiên sinh, tối nay cảm ơn đã tiếp đãi, không cản trở nữa, tôi cùng Na Na Dã đi trước một bước."
Vội vàng lôi kéo Rhona đang cố ngây thơ, Nhạc Tín Dương toát mồ hôi lạnh vội vàng rời đi.
Lưu lại Tả Đằng Triết Dã cùng Tả Đằng Tây Tử đang xin lỗi: "Anh, anh đừng tức..............một người phụ nữ thôi mà!"
"Vậy em còn không phải là một người đàn ông thôi!" Tả Đằng Triết dã nhớ lúc Mạn Vi ngã, thật không đáng giá, tên Hắc Diêm Tước kia thể hiện rõ là cố ý!
"Anh, đừng tức giận có được không, tính tình của Tước chính là như vậy.....anh kiềm chế một chút nha, cả đời em gái sẽ hạnh phúc !" Tả Đằng Tây Tử làm nũng nói.
"Dựa vào cái gì mà để cho anh nhịn hắn ta? Anh là anh trai của em! Còn nữa, Tây Tử, Mạn Vi cũng liên quan đến hạnh phúc của anh!" Tả Đằng Triết Dã chưa từng nghiêm túc như vậy, chính mình không bảo vệ được cô gái mà mình ngưỡng mộ trong lòng, anh cũng chưa từng khó khăn như vậy!
"Anh à. . . . . . Tước của người ta lớn hơn anh vài tuổi đó!" Tả Đằng Tây Tử nhỏ giọng méo miệng, mặc dù nói đến vai vế, anh là anh trai của cô, nhưng Tước là người đàn ông trưởng thành, bẩm sinh cuồng ngạo, cô say đắm khí chất ma quỷ của hắn, hắn chính là loại người chưa bao giờ có thái độ khiêm nhường người khác.
"Tây Tử! Anh thật sự bị em làm cho tức chết rồi! Còn chưa lấy chồng, đã bênh vực hắn!"
Tả Đằng Triết dã thở dài trách cứ, đứa em gái này của anh đã lâm vào bể tình rồi ngay cả trắng đen cũng không phân rõ! Trong mắt chỉ có người đàn ông kia!
"Nào có ! Không thèm nghe anh nói nữa…….em đi xem Tước một chút!"
Tả Đằng Tây Tử ngượng ngùng cười mà chạy đi, cô chính là thích người đàn ông kia thì sao!
"Tây Tử, em. . . . . ."
Tả Đằng Triết Dã nhìn bóng dáng em gái đang chạy gấp, chỉ có thể thở dài một hơi, anh cần phải chuẩn bị chấp nhận người đàn ông như Hắc Diêm Tước làm em rể của anh rồi sao?
Đáy lòng không khỏi rùng cả mình, ánh mắt của người đàn ông kia quá mức mạnh mẽ, bén nhọn đến Tây Tử căn bản không thể khống chế!
Mà trong đôi mắt của hắn bắn ra là gì? Hận?
Tả Đằng Triết Dã nghi ngờ lắc đầu một cái, lần đầu tiên anh và em gái tới Trung Quốc, trước đó căn bản không biết Hắc Diêm Tước, cho nên không tồn tại hận ý.
Nhưng mà, anh có thể khẳng định, Hắc Diêm Tước cố ý gây khó khăn cho anh!
Chỉ là, hắn cố ý gây khó khăn cho Mạn Vi. . . . . . Hay là cố ý gây khó khăn cho anh?
Tả Đằng Triết Dã nghi ngờ, người đàn ông này quá cao thâm khó lường, anh căn bản đoán không ra.
Rốt cuộc là Hắc Diêm Tước đang đùa cái gì?