Theo truyền thuyết, cuội nguồn của sông Seine đến từ chính một nữ thần mưa tên Seine, mà Paris là thành phố được xây dựng dọc theo sông Seine, vì vậy sông Seine rất có ý nghĩa đối với Paris, là nguồn gốc sinh mệnh.
Bàn chân trần của Tường Vi, vui vẻ đứng ở trên bờ sông Seine, tóc chải thật cao búi ở sau ót, giẫm lên thảm cỏ mềm mại ở bờ sông, làn váy màu trắng múa, trong miệng ngâm nga một điệu hát, trên mặt tinh xảo mà trắng nõn tràn đầy nụ cười ngọt ngào.
Nghe mẹ Phúc nói vùng này đều là người giàu có, có thể nhìn thấy sông Seine xinh đẹp, cảm nhận nước sông yên tĩnh.
Ở khác thự mấy ngày nay, cô gần như không đi nơi nào khác, sẽ ở bờ sông Seine lẳng lặng hưởng thụ cảnh tượng tự nhiên, đau đớn như hồi phục rất nhiều,
Khi hắc Diêm Tước trở lại biệt thự ở Paris, lần đầu tiên nhìn thấy, chính là cảnh tượng này.
Trước biệt thự, bức họa màu xanh lá cây, bên sông Seine nước chảy cuồn cuộn, một người con gái mặc đồ tơ tằm màu trắng, tóc tùy ý búi ở sau ót, chợt có vài sợi tóc rủ xuống, chập chờn trong gió, người con gái khéo cười duyên dáng, dắt làn váy, hai chân trần nhẹ nhàng giẫm lên thảm cỏ, nâng bước nhẹ nhàng đến, giống như tinh linh múa, làm nổi bật dưới trời chiều, hắn gần như nhìn đến ngây dại, bất tri bất giác nhẹ nhàng đến gần………
"Nha! Tiên sinh!"
Tường Vi bỗng dưng dừng bước, mặt kinh hoảng nhìn sắc mặt lạnh lùng Hắc Diêm Tước, mấy ngày không thấy, vừa thấy mặt liền nhớ tới cái ngày bị roi đánh kia, cô không khỏi kinh hoàng.
"Thân thể. . . . . . Còn đau không?"
Hắc Diêm Tước thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, mi tâm không khỏi khẽ vặn, hình như cô càng sợ hắn hơn so với
trước kia.
Giọng nói bất tri bất giác mà ôn nhu, hắn chậm rãi đi tới gần cô: "Nghe mẹ Phúc nói, cô gần đây trôi qua cũng không tệ lắm."
"Ừ. . . . . . Là nhờ phúc của tiên sinh." Tường Vi cúi đầu, nhẹ giọng trả lời, bước chân không tự giác mà lui về phía sau vì hắn đến gần.
Trầm mặc một hồi, Hắc Diêm Tước không biến sắc đến gần cô thêm………
"Thích Paris sao?" Nhếch miệng lên thành nụ cười nhạt, chuyện lần trước, sau khi đánh xong, hắn không còn truy vấn. Chỉ cần cô an phận, dịu ngoan thuận theo, hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng tức giận.
Tường Vi sợ hãi gật đầu, "Thích sông Seine."
Nghiêm chỉnh mà nói, cô không quen thuộc Paris, bởi vì không có cơ hội đi ra ngoài, nhưng cô thích sông Seine, thích căn phòng ở biệt thự này, thích nơi có phong cảnh có một không hai này.
"Cũng thế. . . . . ." Hắn khẽ gật đầu, tròng mắt đen nhấp nháy nhìn về sông Seine yên tĩnh, như nhớ lại thời còn trẻ, "Sông Seine thật đẹp."
Trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt hắn không khỏi thâm thúy, trí nhớ phủi đầy bụi như bị khơi lên. . . . . .
Sông Seine, như Nhã Ca, xinh đẹp động lòng người.
Trong lòng hắn yên lặng nhớ tới, trời chiều đưa bóng dáng bọn họ kéo dài thật là dài.
"Muốn đi Paris sao?" Bỗng dưng, một hồi lâu hắn chợt mở miệng.
"Cái gì?" Ánh mắt cô nghi hoặc nhìn hắn, "Được. . . . . ."