Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc Thịnh Thế quốc tế, không khí có chút an tĩnh mà quỷ dị.
Tường Vi xoắn ngón tay, cố gắng ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, hơi lo lắng
nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người đàn ông đối diện.
Giọng nói
mất tự nhiên, môi anh đào đỏ tươi vẽ thành một đường cong xinh đẹp,
giọng nói mềm mại, hơi xấu hổ nói: "Cái đó, Dick. . . . . . Nhạc tổng, tôi có chỗ nào không ổn sao? Hay là dáng vẻ dọa các
anh?"
"A! Không, không, không, tiểu thư Mạn Vi, chúng tôi quá
kinh ngạc, sao cô lại đột nhiên tới cửa viếng thăm? Không phải còn ở
Paris sao?" Nhạc Tín Dương cười ha hả trêu ghẹo nói, tay cọ xát Dick
đang kinh ngạc.
"Không có hù dọa gì chúng tôi, nhưng mà Mạn Vi,
lúc đầu cô mất liên lạc với chúng tôi, hại chúng tôi lo lắng cho ....!"
Dick gật đầu nói.
Thật ra thì, Dick cùng Nhạc Tín Dương cũng
không kinh ngạc về điều này, mà là hôm nay Mạn Vi lại giống như trinh tử ( con ma trong The Ring, taz sợ ma, thỉnh hỏi gg-sama để biết thêm chi
tiết), mặc đồng phục học sinh tới. Nhạc Tín Dương cẩn thận đánh giá cô
thật lâu, cho đến khi Dick khẳng định cô chính là
Mạn Vi, lúc này anh mới yên tâm.
Nhưng mà cái bộ dáng này của Mạn Vi mà đi ở trên đường cái, lỡ bị người khác nhận ra, không phải là ném
mặt mũi của ‘Thịnh Thế ’ sao?
"Thực xin lỗi, Dick, thật ra thì
hôm nay tôi muốn hỏi ‘Ny Thường’ đã chọn người phát ngôn chưa?" Tường
Vi phục hồi hình dạng tóc tai bù xù, bởi vì khi đi học ở trường,
cô không muốn kinh động đến những người khác, huống chi tan học, cô vội vã đi tìm Dick, cho nên chưa kịp thay đồng phục.
"Dĩ nhiên đã chọn! Người phát ngôn căn bản là cô!" Nhạc Tín Dương vội vàng thay Dick đáp, chỉ sợ Tường Vi đổi ý .
"Có thật không?" Tường Vi vừa nghe, liền thở phào nhẹ nhõm, chắp tay trước
ngực nói: "Cám ơn các anh đã cho tôi cơ hội chuộc tội."
"Chuộc tội?"
"Chuộc tội gì?"
Bọn họ nghe không hiểu.
"Ừ. . . . . . Cái này rất khó nói, tóm lại, tôi hi vọng mình có thể dùng
chút sức mọn, làm một chút việc cho ‘Ny Thường’." Coi như là bồi thường. Tường Vi ở trong lòng nhỏ giọng thì thầm.
"A! Quá tuyệt vời! Dick, tôi không nghe lầm đấy chứ?" Nhạc Tín Dương quả nhiên vui vẻ ra mặt, mừng rỡ cười lớn!
"Mạn Vi, lần này, cô nói là thật sao? Nguyện ý làm người phát ngôn của ‘Ny
Thường’? Rất vất vả đó, chúng tôi sẽ giúp cô sắp xếp các thông báo liên
tiếp, lần này ‘Ny Thường’ dốc hết sức lực để khai thác thị trường Châu
Á. Có thể cô cần bay tới các quốc gia khác chạy show, những thứ này, cô
đã cân nhắc rõ ràng chưa?"
Dick bình tĩnh nhìn Tường Vi, mơ hồ
cảm thấy lần này cô chủ động tìm tới cửa, có lẽ là không đơn giản như
vậy. Dù sao trải qua mấy lần tiếp xúc, anh cũng hiểu được tính tình
không tranh quyền thế của cô, hơn nữa cũng không quá nguyện ý đứng trước ánh sáng đèn flash lâu dài, cô như vậy, thích hợp sao?
"Dick,
nếu Mạn Vi chịu tìm ta cửa, chắc là cô ấy đã có chuẩn bị mới đến..., cô
nói phải không, Mạn Vi?" Nhạc Tín Dương vội vàng chặn miệng Dick lại,
thằng nhóc này, thay mặt nói, có gì khó khăn? Cậu ta không sợ hù dọa Mạn Vi sao?
Hít thở một hơi thật sâu, Tường Vi nhớ tới gương mặt dịu dàng của Triết Dã, cảm giác áy náy tỏa ra trái tim. Cô bây giờ, kinh
nghiệm sau những chuyện này, quyết tâm bồi thường cho Triết Dã một
chút, mặc dù cô có thể không làm tốt được, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức.
"Ừ, đúng vậy. Yên tâm
đi, Dick, những thứ này tôi đã có chuẩn bị tâm lý,
chỉ là thời gian của tôi không nhiều, dù sao thì tôi còn muốn đi học."
Đây cũng là điều cô băn khoăn, kể từ ngày hôm qua, sau khi trở về từ Paris, chỉ có thời gian đi học, tiên sinh mới bằng lòng để cho cô ra ngoài, cô có thể tưởng tượng, nếu hắn biết cô giúp Triết Dã, chắc hẳn lại tức
điên!
Nhưng mà, vậy thì ngại gì?
Hắn tàn nhẫn đối đãi với
nhóc đáng thương như vậy, thật là đau thấu lòng cô! Bác Ân nói, nhóc
đáng thương té gãy một chân, cho dù phục hồi như cũ, về sau cũng phải
khập khiểng đi bộ!
Nghĩ tới đây, hốc mắt Tường Vi không khỏi vừa ẩm ướt, nhóc đáng thương bị cô làm liên lụy, nhưng chính vì vậy, khiến
cho cô không thể tha thứ cho những gì hắn đã làm!
"Cái đó không
sao, chúng tôi có thể chiều theo thời gian của cô, chỗ tôi có phần hợp
đồng, đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ cô ký tên, nếu không cô qua đây xem một chút?" Nhạc Tín Dương chỉ chỉ bàn làm việc của anh, ý bảo Tường Vi cùng Dick đi qua, hắn để hợp đồng trong ngăn kéo
bàn làm việc. Sớm ký hợp đồng với Thẩm Mạn Vi, như vậy thì anh cũng yên
tâm một chút, nếu không cô động một chút là biến mất, bọn họ đi đâu truy xét đây?
Dick gật đầu một cái, nhìn ra Mạn Vi đang lo lắng, "Không sao, đi xem hợp đồng một chút cũng tốt."
Tường Vi chỉ đành phải đồng ý, đứng lên từ trên ghế salon, đi theo Dick đến
gần bàn làm việc của Nhạc Tín Dương, lo lắng ngồi xuống.
"Mạn Vi, phần hợp đồng này, cô xem một chút." Nhạc Tín Dương lấy hợp đồng từ
trong ngăn kéo, đưa tới trước mặt Tường Vi, nội tâm nôn nóng chờ cô gật
đầu.
Có chút do dự, Tường Vi không ngờ còn phải ký hợp đồng, cô
chỉ đơn thuần muốn giúp Triết Dã mà thôi, nhưng không muốn làm cho Triết Dã hiểu lầm cô cái gì, nhưng. . . . . . Ký hợp đồng. . . . . . , nhận
lấy hợp đồng mà Nhạc Tín Dương đưa tới, Tường Vi không chút để ý lật vài tờ.
Nhạc Tín Dương đã cười không khép miệng được rồi, cầm lấy
điện thoại trên bàn, đang chuẩn bị gọi cho thư ký, kêu thư ký pha 3 ly
cà phê vào, ai ngờ……….
"Ai nha!"
Anh vô cùng hưng phấn,
không cẩn thận cầm điện thoại va vào ly trà, làm nó ngã lăn tới khung
hình, nước trà văng tung tóe ra ngoài. . . . . .
"Ta thật là vụng về." Nhạc Tín Dương cười cười xin lỗi.
Tường Vi lập tức phản ứng kịp, vội vàng rút khăn giấy lau nước trà, nhân tiện lau khung hình một lần, dịu dàng mỉm cười nói, "Không sao, nhưng Nhạc
tổng. . . . . . Chuyện tôi muốn ký hợp đồng. . . . . ."
Cô có
chút hơi khó cúi đầu, theo bản năng lau khung hình của Nhạc Tín Dương
mấy lần, dường như làm như vậy, mới cho cô thêm dũng khí: "Tôi tạm thời. . . . . . Có thể suy tính chuyện ký hợp đồng."