Hắc Diêm Tước tức giận ôm lấy cô, vác lên vai mình, Tường Vi có phản kháng cỡ nào cũng vô dụng!
"Ngài thả tôi xuống, thả tôi xuống!" Tường Vi không ngừng kêu, nhưng Hắc Diêm Tước làm như không nghe thấy, chỉ một mực bước thẳng về phía căn nhà gỗ nhỏ, nơi mà Tường Vi từng ở.
"Tôi nuôi cô 6 năm, cô đền đáp tôi
bằng cách này sao? Chống đối tôi? Cãi lời tôi? Thậm chí còn phản bội
tôi? Họ Thẩm quả thật toàn thứ vô ân bội nghĩ! Hôm nay tôi sẽ cho cô
biết, tôi có thể cho cô tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả!" Hắc Diêm
Tước vừa đi vừa tàn nhẫn nói.
Tượng Vi bị bộ dáng điên cuồng của hắn dọa phải, cô sợ hắn sẽ làm những hành động liều lĩnh để hủy diệt cô!
Vừa đến nhà gỗ nhỏ, Hắc Diêm Tước liền dùng chân đá văng cửa ra, hung hăng ném Tường Vi xuống chiếc giường bên cửa sổ.
"Ối....."
Cú ngã này khiến Tường Vi cảm thấy như trời đất đão lộn, thiếu chút nữa là ngất xỉu!
"Đây chính là thế giới nhỏ của cô rồi, vừa về tới liền vội vã trốn tới đây
đúng không? Nhưng thật tiếc, nơi này không thuộc về
cô!"
Vừa dứt lời, hắn liền đá ngã chiếc bàn nhỏ bên giường.
'Rầm' một tiếng, mọi thứ trên bàn đều rơi hết xuống.
"Giờ cô đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay đi rồi phải không? Nhưng cô phải xin phép xem tôi có đồng ý hay không chứ!"
"Ối..... Ngài làm gì thế! Đừng....... đừng mà........."
Tường Vi thấy hắn điên cuồng muốn phá hủy nhà gỗ nhỏ này, liền cảm thấy sợ
hãi! Cô chịu đựng cảm giác quay cuồng trong đầu, cố gắng đứng dậy ngăn
cản hành động của hắn!
Mọi thứ ở đây đều được cô dốc lòng bố trí, mỗi một chi tiết đều tràn đầy ấm áp, cô đang cố gắng đem căn nhà gỗ này bài trí như một căn 'nhà' thực sự, cho dù nó chỉ là một căn nhà nhỏ
bằng gỗ và kém xa so với những nơi xa hoa khác trong nhà họ Hắc, nhưng
chỉ vì nó được dựng tạm trong vườn Tường Vi, và trở thành nơi ở của cô
trong suốt 6 năm này, căn nhà gỗ nhỏ này như là nơi cô lớn lên, nó như
là mầm móng của cô vậy!
"Tôi không tin cô sẽ không thèm để ý bất cứ thứ gì, tôi không tin là tôi không trị được cô!"
Hắn tức giận hét lớn, hắn không cho phép cô được rời khỏi tầm khống chế của hắn, cho dù là nửa bước!
Hắn kiếm được ba sợi dây trong những thứ rơi dưới đất, thuận tay cầm lên,
nhân lúc Tường Vi chưa tỉnh táo hẳn liền trói chặt hai tay cô, cố định ở phía đầu giường, hai cũng trói chặt ở hai bên phía đuôi giường, đem cô
trói chặt trên giường thành hình chữ 'đại'! die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"A.... ngài dừng tay lai! Buông tôi ra........."
Hình ảnh quen thuộc này, khiến một màn từng là cô hoảng sợ kia lại trôi về!
Hắn đã từng trói cô như vậy, thậm chí còn dùng roi da mà hung hăng quất vào người cô!
Đừng.....
Cô rớt nước mắt nói: "Tại sao ngài không giết tôi luôn đi!"
"Tôi sẽ không để cô được thoải mái vậy đâu! Cô muốn chết tôi liền cố tình không cho cô chết!"
Nói xong, hắn liền tiến lên trước 'xoạt' một tiếng, đem áo quần của cô xé rách, ném lung tung dưới đất!
"Chống đối tôi sẽ phải trả giá đắt!"
Dứt lời, hắn liền đem chiếc giường gỗ dựng đứng lên...
Chiếc giường bị dựng đứng lên khiến Tường Vi bị trói trên giường như đang
treo lơ lửng, toàn thân lõa lồ như con mồi đang chờ xử lý!
Cách làm nhục của hắn nhiều vô kể, hắn luôn lựa cách nhục nhã nhất cho cô!
Tường Vi vì quá hoảng sợ mà khóc không
thành tiếng!
"Sao? Giờ thì biết cách ngoan ngoãn rồi à?"
Hắc Diêm Tước xoay người, nhìn khắp căn nhà gỗ một lượt, rồi nỗi giận đùng
đùng mà đem tủ quần áo - thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong nhà- của cô
đạp ngã, mọi thứ trong tủ đều văng bừa bãi dưới sàn nhà.
Căn nhà ấm áp mà cô bố trí bấy lâu nay trong lúc nhất thời liền như bãi rác!
Tường Vi cắn chặt môi, không nhịn được chảy nước mắt, mỗi một thứ ở đây đều
rất quý giá đối với cô, nhưng hắn lại cố ý muốn phá hủy toàn bộ!
Đau khổ nhắm mắt lại, cô ép chính mình phải mỉm cười, phải mỉm cười!!!
Thẩm Tường Vi, đừng e sự, hãy mĩm cười~
"Ha ha ha...." Cô bỗng nhiên cười thành tiếng, càng cười thì nước mắt lại càng nhiều.
"Đáng chết, cô còn dám cười à!" Hắc Diêm Tước xông lên trước, gắt gao chế trụ cổ cô, khiến cô không thể cười ra tiếng!
“Khụ khụ khụ........"
Nhưng khóe môi cô thủy chung vẫn mỉm cười, tuy nước mắt đầy mặt, nhưng hắn vẫn nhận được ánh mắt thu hận của cô đối với hắn.
"Rất tốt! Chính là ánh mắt này!" Hắn cười lạnh: "Hận tôi, ha ha ha! Tôi chính là muốn cô có cảm giác đó! Bởi vì......."
Hẵn bỗng nhiên ngừng nói, đưa tay kéo khóa quần xuống, lấy vật nam tính đã
căng cứng ra, đứng trước thân hình kiều diễm nãy, hắn vẫn như cũ rất dễ
dàng bị khơi gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất!
Tường Vi bị treo
trên giường, rất khó chịu, hắn đem cả chiếc giường dựng đứng lên, khiến
cô như miếng mồi đang chờ xử lý, bị hắn tùy ý kéo lấy chiếc mông tròn
trịa, tùy ý tách hai chân cô ra, rồi hung hăng đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của cô.
"A......"
Không có
bất kỳ màn dạo đầu nào, hắn cứ vậy mà xỏ xuyên qua hạ thân cô! Cho dù có đau đớn cỡ nào, có khô khốc cỡ nào, chỉ cần hắn muốn, thì cô phải nhận
lấy!
Hắc Diêm Tước rất hài lòng với tiếng kêu của cô, cứ vậy mà
tùy ý va chạm kịch liệt trong cơ thể cô, không mang theo chút thương xót nào, lãnh lẽo nói: "Bởi vì tôi cũng rất hận cô! Hận một mình thì rất cô đơn, nhưng giờ cô cũng bắt đầu hận lại tôi rồi, ha ha ha, thật là sảng
khoái!"
"Ô...." Tường Vi cắn răng
chịu đựng, cô đau lòng vì hắn nhất quyết muốn phá hư ước mơ của cô. Sự
mến mộ đối với hắn lúc nhỏ, cho đến sự căm hận đối hắn lúc này, cô đau
lòng không chỉ vì hắn đối xử tàn nhẫn với cô, mà là.... mà là hắn đã tùy ý giẫm đạp lên thiện cảm của cô đối với hắn.