Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chạy (1)


trước sau

Editor: Thiến Tiếu tiếu ( Diễn đàn Lê Quý Đôn)

Buổi trưa, Tường Vi mới vừa tan học, lúc đi ra cổng trường thì một chiếc xe hơi màu xám bạc đã chờ tại cổng trường học, đó là xe của Dick.

Lúc Tường Vi đi ra, tiếng còi xe hơi vang lên hai cái, ý bảo Tường Vi.

Tường Vi mỉm cười đi tới bên cạnh xe, cửa xe đã mở ra cho cô. Cô vào bên trong, lên tiếng chào: "Thực xin lỗi, Dick, để cho anh chờ lâu." Nhân tiện ngồi vào trong xe.

"Hôm nay, chúng ta chụp vài phim tuyên truyền cho ‘Ny Thường’." Dick vừa lái xe vừa nói công việc hôm nay cho cô. "Sau khi chụp phim tuyên truyền xong, tôi dẫn cô đến một nơi, hiện tại vẫn nên giữ một cảm giác thần bí.". Dick vẫn không quên trêu ghẹo mà nói.

"Được." Tường Vi mỉm cười, gật đầu một cái.

Trong lòng cô nhớ đến nhóc đáng thương, buổi sáng, lúc ra khỏi cửa còn cố ý tới chỗ bác Ân thăm nó, nó chưa phục hồi như cũ, thật khiến người ta lo lắng.

Đi tới phòng chụp ảnh của ‘Thịnh Thế quốc tế’ bên bờ biển, nhân viên đã bận rộn làm việc dàn cảnh.

Nhìn thấy Dick mang Tường Vi tới, ngay sau đó, Tả Đằng Triết Dã đi ra từ trong phòng.

"Mạn Vi!" Tả Đằng Triết Dã có chút kích động, vừa nói vừa đón Tường Vi.

"Triết Dã. Anh cũng tới rồi?"

Tường Vi có chút bất ngờ, Tả Đằng Triết Dã nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhớ kỹ sự kiện kia ở Paris, trong lòng cô còn áy náy .

"Tả Đằng thiếu gia, hôm nay đến sớm như vậy?". Dick cũng có chút kinh ngạc, lễ độ hỏi han.

Sự thật là hôm qua bọn họ bàn bạc với ‘Ny Thường’, khẳng định hôm nay Mạn Vi sẽ tới, chỉ là không ngờ Tả Đằng Triết tự mình tới đây.

Tả Đằng Triết Dã mỉm cười với Dick, gật đầu một cái, dịu dàng nói với Tường Vi: "Gần đây gió biển có chút lạnh, nên khoác thêm áo."

Anh vừa nói vừa đem áo khoác của mình cởi xuống, khoác lên trên người của Tường Vi, cũng không hỏi chuyện cô âm thầm ra đi ở Paris. Huống chi, Paris đối với anh mà nói, thật sự là kinh nghiệm không vui, anh cũng không muốn nhắc tới.

"Cám ơn anh, Triết Dã." Tường Vi cảm nhận được một tia ấm áp,. được người quan tâm, được người che chở mà ấm áp.

Đi tới phòng trang điểm, Dick nói với Tả Đằng Triết Dã: "Tả Đằng thiếu gia, tôi muốn trang điểm cho Mạn Vi."

Đương nhiên là Tả Đằng Triết Dã hiểu ẩn ý, "Mạn Vi, tôi ra ngoài trước, cô khát không, tôi mua nước cho cô."

Không đợi Tường Vitừ chối, Tả Đằng Triết Dã đã ra khỏi phòng trang điểm.

Dick bắt đầu trang điểm cho Tường Vi, anh vừa trang điểm vừa giải thích……

"Hôm nay, chủ đề tuyên truyền là ‘chạy’, buông lỏng tâm tình, cảm nhận tự do vô tận, không bị cản trở. Hàng loạt người đại diện ‘Ny Thường’ yêu thích, chúc phúc, tôn trọng tự do. Lúc thể hiện chủ đề này, cô chỉ cần làm được: vui vẻ, không bị cản trở."

"Ừ, hiểu." Tường Vi gật đầu một cái.

"Đây là trang phục đầu tiên của chúng ta."

Dick lấy một váy dài màu xanh biển bằng voan mỏng, được tô điểm bằng những hạt kim cuơng nhỏ, viền chân váy là màu trắng, "Trang phục này thể hiện sự tự do, muốn làm gì thì làm, quay về cảm giác tự do. Cô cần chạy bên bờ, đến lúc đó, sẽ theo góc độ khác nhau mà quay chụp thần thái xinh đẹp của cô. . . . . ."

Tốn một quãng thời gian, Tường Vi mới thay xong quần áo, đi tới bờ biển.

Nhân viên làm việc đã bố trí
cảnh tượng xong, trải một đường trượt trên bờ biển, phía trên kéo một máy chụp hình có tốc độ cao. Dick để Tường Vi chạy trong phạm vi thanh trượt.

Biển rộng sau giữa trưa, an tĩnh, ôn hòa. Mấy con hải âu lượn vòng ở trên mặt biển, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng kêu to. Gió biển lướt nhẹ qua gương mặt của Tường Vi, để cho nàng nhớ lại cảm giác khi còn bé, mẹ vuốt ve cô.

"Chuẩn bị xong chưa? Mở máy!" Đợi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, ý đạo diễn bảo cô bắt đầu chạy.

Hai chân trần, Tường Vi nghe chỉ thị của đạo diễn, một mình chạy trên bờ biển, tóc dài cùng làn váy tung bay, máy chụp hình chuyển động nhanh theo cô.

Tả Đằng Triết Dã ở phía sau khu chụp ảnh nhìn Tường Vi chạy trốn, vẻ mặt không khỏi toát ra si mê, trong mắt anh, Tường Vi chính là thiên sứ hạ phàm.

Tường Vi cũng nhìn thấy Triết Dã, cho anh một nụ cười mỉm.

"Mạn Vi, đúng, chính là cảm giác này, tiếp tục giữ." Dick cầm một cái loa nói với cô, "Phải mỉm cười, vui vẻ mà mỉm cười."

Hít sâu một hơi, Tường Vi tưởng tượng mình thoát khỏi nhà họ Hắc, nhà họ Hắc ngột ngạt ở sau lưng của cô, cô không ngừng chạy băng băng về phía trước, dường như nhà họ Hắc cách cô càng xa, cô có thể có hạnh phúc, khóe môi nâng lên., cách ác ma càng ngày càng xa, cô có thể hạnh phúc rồi. . . . . .

Tường Vi tùy ý chạy, như tinh linh hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Mọi người không khỏi âm thầm sợ hãi than, người con gái này thông minh tài trí, vẻ đẹp của cô, một cái nhăn mày, một nụ cười, trong lúc chạy trốn mà tỏa ra vô cùng tinh tế, bất cứ lúc nào, khi cô ngoái đầu lại, mê hoặc mọi người, như tinh linh vậy, giống như trời sinh là thuộc về biển rộng, kỳ ảo như vậy, tinh khiết như vậy, làm cho người ta có cảm giác vui vẻ, sảng khoái, vô tình say mê trong đó. . . . . .

Rốt cuộc, lần này chụp rất thuận lợi. Từ góc độ chạy tự do tới ‘chạy’ theo chủ đề.

Dick hưng phấn chạy đến bên cạnh Tường Vi, nói với cô: "Mạn Vi, thật quá tuyệt vời! Chụp vô cùng tốt. Hoàn toàn miêu tả được cảm giác ‘chạy’, Mạn Vi, cô thật sự rất giỏi, là do trời sinh!"

Lúc này, Tả Đằng Triết Dã đuổi theo sát , đưa cho cô một chai nước, dịu dàng săn sóc nói: "Mạn Vi, chạy đã mệt rồi, tới uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút."

"Cám ơn anh, Triết Dã." Tường Vi cảm giác ấm áp khi được người quan tâm lần nữa, không khỏi nhớ tới Hắc Diêm Tước, hốc mắt ướt át, hắn và Triết Dã khác nhau một trời một vực!

Ở cùng Triết Dã, cô cảm thấy rất thoải mái, mà ác ma kia muốn đối phương thù hận lẫn nhau

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện