“Hắc tiên sinh...”
Tiếng gọi nhỏ của Tường Vi bị mưa to gió lớn át đi, nhìn thấy khuôn mặt Hắc tiên sinh bi mưa phật vào càng ngày càng tái nhạt, trong lòng sợ hãi không khỏi xoắn xuýt lên.
Chết – –
Cái chữ đáng sợ này lần nữa chui vào trong đầu cô, nhớ tới năm cô mười tuổi cha mẹ qua đời, nước mắt nóng tràn qua khóe mi chảy ra.
Mưa to như trút nước, dường như muốn đem bọn họ chìm ngập trong biển nước!
“Hắc tiên sinh, Hắc tiên sinh...”
Tường Vi lo lắng lung lay thân thể hắn cũng không nhúc nhích, cô sợ hãi lần nữa lại đối mặt với cái chết, nhất là Hắc tiên sinh, trong lòng cô luôn nhớ đến người đã nhận nuôi cô!
Nhớ đến trường học đã dạy phương pháp cấp cứu, Tường Vi đưa tay kéo khuôn mặt Hắc tiên sinh, ngón tay mảnh khảnh mở cánh cánh môi hắn, mưa to xối xả làm ướt tóc cô, giọt nước theo tóc cô chảy xuống mặt của hắn, hít sâu một hơi, như năm cô mười ba tuổi, Hắc tiên sinh tựa như con báo từng cúi người xuống, ngậm rượu Tequila nồng đặc, dùng đôi môi mỏng lạnh ấn xuống môi cô..... Tường Vi bắt chước giống vậy cúi xuống nhắm ngay môi hắn.
Chợt, môi mỏng mềm mại mà lạnh băng của hắn giống như một dòng điện cường đại, trong nháy mắt làm chấn động thân thể mảnh mai của cô!
Không nhịn được sợ hãi run một chút, cô không kịp nhận biết đó là loại cảm giác gì, một luồng không khí từ trong miệng cô được đưa vào trong miệng hắn:
“Phù(tiếng thở ra) – – phù – – ”
Tường Vi ngửi thấy được môi của hắn mang theo mùi rượu nồng đậm, không khỏi tò mò, có phải Hắc tiên sinh uống rượu say nên mới ngã?
“Phù – – phù – – ”
Trong lòng căng thẳng không biết làm thế nào mới đúng, vụng về mà thở hơi vào trong miệng hắn, vào lúc cô ngẩng đầu hít vào, mưa rơi vào trong cổ họng cô, không nhịn được sặc ra tiếng! Nhưng vẫn không dám chậm trễ, chịu đựng bị sặc đau nhức cũng vẫn truyền khí vào
trong miệng hắn.
Không biết lặp đi lặp lại động tác như vậy bao lâu, nhưng Hắc tiên sinh vẫn không có phản ứng, Tường Vi, Tường Vi cố nhịn khóc, cánh tay xanh gầy lắc lắc thân thể hắn, trong đêm mưa lạnh, cô sợ lại một lần nữa đối mặt với cái chết: “Hu hu hu.....Đừng chết....”
“Hắc tiên sinh......ngài tỉnh lại đi....”
Tường Vi đập vào lồng ngực Hắc tiên sinh, mưa xen lẫn nước mắt phủ trên mặt cô, cô không dám buông lỏng, hướng về phía môi của hắn, truyền hơi thở của cô vào, mong có hi vọng đối với tính mệnh của hắn – –
Đúng lúc này, ầm ầm!
Vài tiếng sấm lập tức kêu to trong đêm mưa!
“A – – ”
Bỗng chốc, Tường Vi kêu lên tiếng, cùng thời điểm tiếng sấm nổ lên, đồng thời cơ thể cô bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, ngã sấp xuống bùn lầy ẩm ướt!
Ngay sau đó, tiếng gầm giận dữ trong mưa to thuận theo hét lên: “Chết tiệt, cút ngay!”
Tường Vi vật lộn đứng lên, con mắt mở lớn, kích động nhìn chằm chằm vào hình bóng trong đêm mưa, chẳng quan tâm thân thể mình đang đau nhức, dường như vui đến phát khóc, run rẩy mà nức nở nói, “Tiên sinh....Hắc tiên sinh.....Ngài đã tỉnh....”
Hắc rốt cục cũng tỉnh lại!
Tường Vi lén thở dài một hơi, nhìn theo hắn lảo đảo đứng lên khỏi mặt đất, cơ thể cao lớn như ngọn núi anh tuấn như vậy, giống như cô vĩnh viễn cũng không cách nào đến được độ cao này, chỉ có thể nhìn lên hoặc là cúng bái, cô kích động không nói nên lời!