Editor: Mandy Fg
Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp cả căn nhà.
“Ha ha ha……..”
Nhưng tiếng hét này lại mang đến cho Doãn Chiếu Thiên và bọn thuộc hạ của hắn một trận cười vô cùng khóa chí, bọn họ có vẻ như rất hưởng thị trò chơi này, bọn họ chính là những phần hắc bang đáng sợ!
Sau đó, Doãn
Chiếu Thiên lại lấy thêm một cây ngân châm khác, đi đến bên Tường Vi và
nở nụ cười tà ác, “Cô có thể không thừa nhận quan hệ giữa cô và Hắc Diêm Tước, nhưng đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hứng thú chơi trò chơi của
tôi, tin rằng sau khi Hắc Diêm Tước xem đoạn video này, nhất định sẽ đau lòng chết mất, ha ha ha ha…..”
Vừa tưởng tượng đến dáng vẻ của Hắc Diêm Tước sau khi xem đoạn ghi hình này, hắn không nhịn được cười khoái trá.
Tường Vi thở gấp, cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, cái đau từ lòng bàn tay khiến sắc mặt cô trắng bệch hẳn ra, nhìn người đàn ông đang phát cuồng ở trước mặt này, cô tự hiểu được mình sẽ không dễ dàng gì mà chạy thoát
được rồi, cô chỉ có thể cắn chặt răng, lắc đầu cố lấy hết hơi để mà nói: “Tôi… không quen….biết hắn!”
Giọt nước ngay khóe mắt cô như đang rút dần thể lực của cô.D♀D♀L♀Q♀D Thực ra cô rất kiên cường, cũng rất cố chấp, vô luận cô lý do cô hận Hắc Diêm Tước là gì đi nữa, khi gặp hiểm
nguy, cô vẫn sẽ không để cảm xúc cá nhân của mình ảnh hưởng đến hắn.
Hoặc có lẽ, đó chính là số mệnh của cô. Cô khẽ nâng khóe môi, cô không hề
được lựa chọn, giống họ Thẩm của cô vậy, không có lựa chọn nào khác!
“Ngu muội! Hừ, tôi xem cô có thể nhịn được bao lâu!”
Nói xong, Doãn Chiếu Thiên nâng cây búa lên, đem cây ngân châm thứ hai để
vào lòng bàn tay bên kia của Tường Vi, miệng nói: “Jesu, Chúa ơi, hỡi vị Chúa vĩ đại, xin người hãy nhìn xem con cháu của mình đi, thật là ngu
muội và vô tri, hôm nay tôi sẽ dùng hình phạt mà người đã từng phải chịu lấy, dùng trên người cô ấy!” Sau đó, hắn cuối đầu nhìn Tường Vi, cười
nói: “Nguyện Chúa phù hộ cho cô, amen!”
“Boong!”
Hắn không hề do dự tý nào, cứ vậy mà giáng búa xuống.
“A………..”
Tiếng hét đầy tuyệt vọng trong đêm tối.
“Ọe…”
Bổng nhiên, một trận ghê tởm đánh úp lại, khiến cô không nhịn được ói ra!
“Ây! Doãn lão đại, mới có hai cây ngân châm mà người phụ nữ này đã ói rồi!”
Doãn Chiếu Thiên bịt chặt mũi, tỏ ghê tởm mà tránh xa ra, quay lại nói với
thuộc hạ: “Đều đã ghi hình lại hết rồi chứ?diễn♡đàn♪lê♪quý♡đôn Xong rồi
thì gửi cho tên Hắc Diêm Tước đó! Để tôi xem hắn ta lạnh lùng cỡ nào!”
“Dạ, lão đại!”
Sau khi bọn hắn gửi đoạn video đó cho Hắc Diêm Tước, đợi một hồi lâu thật
lâu vãn không thấy hôi âm, lúc này bọn họ bắt đầu đứng ngồi không yên:
“Sao không thấy phản ứng hồi âm gì hết? Không lẽ tôi gửi nhằm số rồi à?”
Gửi thêm lần nữa cho tôi!” Doãn Chiếu Thiên phiền muộn nói. Nếu đã vậy rồi
mà còn không uy hiếp được Hắc Diêm Tước nữa thì hắn quả thật hết cách
rồi!
“Dạ!”
Thế là thuộc hạ của hắn lại gửi thêm hai lần nữa.
Nhưng tiếc rằng, đợi hơn chục phút vẫn không thấy hồi âm, đợi đến nỗi bọn họ cảm thấy chán
Thời gian trôi qua dần, Tường Vi đau đến nỗi muốn ngất xỉu rồi, nhưng đám người đó vẫn cứ đang ngồi chờ đợi…
Họ tưởng rằng Hắc Diêm Tước sẽ khẩn trương gọi điện thoại đến, nhưng ai dè hắn lại không hề có tí hồi âm nào!
Là bọn họ tính sai rồi sao? Doãn Chiếu Thiên cuối cùng cũng chịu không nỗi nữa, quay qua nói nhỏ với thuộc hạ của mình: “Gọi điẹn thoại cho Triển
Diệc Tường, hỏi xem có phải đã nhằm người rồi hay không?”
“Dạ,
lão đại.” Thuộc hạ của hắn lui xuống gọi điện thoại cho Triển Diệc
Tường, xác nhận thật kỹ rồi mới
báo cáo lại với Doãn Chiếu Thiên, “Lão
đại, đã hỏi kỹ rồi, người phụ nữ này đối với Hắc Diêm Tước tuyệt nhiên
không tầm thường!”
“Mẹ nó!” Rầm một tiếng, Doãn Chiếu Thiên đá bay người đứng bên hông hắn!
“Hay lắm, Hắc Diêm Tước! Không ngờ ngươi lại máu lạnh đến nỗi vậy! Đem người phụ nữ này lôi ra ngoài, trước mắt bỏ đói ba ngày ba đêm đã, xem tình
hình thế nào rồi tính sau, nếu Hắc Diêm Tước vẫn không hỏi han gì đến ả, thì đem cô ta quăng cho chó ăn!”
Sau khi Doãn Chiếu Thiên giận dữ hạ lệnh, liền cho người đem Tường Vi đang bị đóng đinh trên giá chữ thập khiêng đi!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Hoàng hôn buông xuống, gió biển của Sentosa nhè nhè thổi cùng với tiếng sóng biển vỗ vào bờ.
Trong căn nhà gỗ bên bờ biển, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hải âu bay. Trên
chiếc giá chữ thập trắng tinh trong căn nhà gỗ này, là một cô gái mình
đầy máu, tóc tai hỗn độn, như ‘Cái chết của Jesu vậy’, thật khiến người
ta kinh sợ!
Két——
Cửa được mở ra, vài tên đàn ông cao to bước vào.
“Doãn lão đại, người mà cảnh sát đang kiếm, hình như chính là người phụ nữ này!”
“Mẹ nó! Hắc Diêm Tước thế mà lại chơi trò báo cảnh sát!” Bổng nhiên, Doãn Chiếu Thiên vèo một cái xông đến trước mặt Tường Vi——
Chát!
Một cái tát thật mạnh, đêm Tường Vi đang trong cơn mơ hồ tát tỉnh.
“Ưm…” Cái đau rát trên má khiến cô tỉnh táo vài phần.
“Lão đại, thật phải thả cô ta đi sao?” Thuộc hạ của hắn cẩn thận hỏi.
“Hừ!” Doãn Chiếu Thiên trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình! Tiếp đó lại giáng
thêm cái tát lên mặt Tường Vi: “Đàn bà! Xem như cô không có vận may! Xem ra Hắc Diêm Tước đối xử với cô cũng thật nhẫn tâm, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của cô!”
Doãn Chiếu Thiên phiền não nhổ ngụm
nước bọt! Mẹ nó, lần này thật ăn phải trái đắng mà! Hắc Diêm Tước không
quan tâm đến sống chết của cô ta, bên Triển Diệc Tượng lại dặn không
được làm chết ả, nói cái gì mà còn phải nhờ vào cô ta để biểu diễn!
“Thế lần này vụ án địa bàn của La thị, chúng ta phải nhắm mắt làm ngơ mà
nhường cho Hắc Diêm Tước rồi sao?”, thuộc hạ của hắn không cam lòng nói.
“Hừ! Có trách thì cũng trách lần này đánh sai cược! Mối thù này tôi đã đợi
hơn mười mấy năm rồi, tin rằng sẽ có ngày báo được thù thôi!” Doãn Chiếu Thiên nheo mắt nói, nhớ về mười mấy năm trước, nhát dao của thằng nhãi
ranh đó xém xíu lấy đi mạng của hắn! Khiến hắn chỉ có thể làm được một
nửa đàn ông! Càng nghĩ càng tức!
Chát——
Lại một cái tát, như là đang trút giận lên người Tường Vi vậy!