Editor: Mandy Fg
Tường Vi vừa bước ra khỏi sân bay thì bỗng ‘vút’ một tiếng, một chiếc xe jeep màu đen thắng gấp trước mặt cô! Vài người đàn ông vận bộ quần áo
màu đen, đeo kính mát đen bước xuống.
Tường Vi cả kinh, cô đã từng gặp qua những người này rồi!
“Tiểu thư, tiên sinh dặn khi cô vừa về nước thì sẽ đón cô về nhà ngay.”
Lòng cô đau thắt lại, hắn vẫn là không hề có ý định buông tha cho cô,
không phải sao? Nếu không thì hắn đã không phái thuộc hạ của hắn chầu
trực tại đây để mà chặn đường đi của cô rồi.
“Tôi sẽ không về đó đâu!” Tường Vi lạnh nhạt nói xong liền kéo hành lý
xoay người rời khỏi, nhưng lại bị những người đàn ông áo đen đó chặn
lại!
“Thật xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là làm theo những gì tiên
sinh đã căn dặn mà thôi.” Người đàn ông áo đen đứng đầu đó ra hiệu cho
những người khác chặn Tường Vi lại.
“Các anh muốn làm cái gì! Buông tay ra!” Sự giãy giụa của Tường Vi chẳng ăn nhập vì với sức lực của bọn họ, cuối cùng thì cô vẫn bọ bọn chúng
khiêng lên xe, “Các người buông tôi ra! Đừng có đụng vào người tôi……”
Giọng nói giận dữ của cô đã thành công gây chú ý đối với những hành
khách đi máy bay khác, nhưng không một ai dám tiến lên ngăn cản, bởi vì
những người áo đen đó trông có vẻ không dễ chọc!
“Rầm!”
Cửa xe bị đóng lại thật chặc, cho dù Tường Vi ở trong xe có đập cỡ nào
đi nữa cũng không có tác dụng, trong lúc cô nhìn ra ngoài cửa xe mà kêu
cứu thù chàng trai tên Mạch Gia mà cô gặp trên máy bay cũng vừa đúng lúc bước ra.
“Này! Này! Này….” Tường Vi nhất thời không thể nhớ nổi tên của anh ta,
cô sốt ruột gõ mạnh cửa xe, trông mong có người đến cứu cô, nhưng xe đã
càng chạy càng xa, chàng trai đó vốn chẳng hề chú ý đến cô gái đang
hoảng loạng trong xe….
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Nhà họ Hắc
Đánh một vòng lớn, cuối cùng thì cô vẫn lại quay về nơi này.
Những người đàn ông áo đem đó đem Tường Vi về nhà họ Hắc và giao cô cho thím Hắc liền rời khỏi.
Cô đưa mắt nhìn bầu trời
trong nhà họ Hắc này, không khí mát mẻ nhưng
lại khiến cô cảm thấy nặng nề. Thím Hắc vẫn mang cái bộ mặt góa phụ đó
nhìn cô chằm chằm, cô không khỏi thở dài, mọi thứ lại quay về điểm xuất
phát rồi sao?
“Tiểu thư Tường Vi, hoan nghênh cô quay về!”
Thím Hắc cắn răng rặn từng chữ, trên khuôn mặt mập mạp miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi, đôi mắt thì cứ nhìn đi đâu đó chứ không dám nhìn
thẳng vào Tường Vi! Thím Hắc cảm thấy kinh ngạc, bà cảm thấy sau một
thời gian dài không gặp, con bé quỷ sứ này thay đổi không ít, cô bé chỉ
biết cúi thấp đầu của lúc trước đã không còn nữa, mà thay vào đó là một
cô gái với vẻ mặt thản nhiên!
“Thím Hắc, đã lâu không gặp!”
Tường Vi khẽ thở dài, không ngờ lần nữa trở về nhà họ Hắc lại khiến có
cảm giác như đã vật đổi sao dời vậy. Cô của lúc này đã dám nhìn thẳng
vào ánh mắt giết người của thím Hắc rồi, chỉ là, cô bỗng nhiên nhớ đến
Mai Linh, “Đúng rồi, thím Hắc, đã kiếm được Mai Linh chưa?”
Thím Hắc khẽ nhăn mày, quay người lại, tỏ ý muốn Tường Vi đi theo bà vào trong: “Cảm ơn tiểu thư Tường Vi quan tâm, chuyện của Mai Linh đã xử lý ổn thỏa rồi. Tiểu thư Tường Vi, tiên sinh căn dặn rằng, từ nay về sau
cô sẽ chuyển đến ở trong phòng của tiên sinh, và có điều kiện là ngoài
thời gian đi học ra thì hằng ngày cô phải về nhà đúng giờ.
Tường Vi nhướn mày cười nhạo một tiếng, chuyển vào phòng ngủ của hắn?
Này thì tính là cái gì chứ? Muốn tất cả mọi người trong nhà họ Hắc này
đều biết cô chính là người phụ nữ của Hắc Diêm Tước sao?