Tường Vi đang ngủ thì nghe thấy tiếng sáo mang đậm u buồn từ xa xa truyền đến.
Co không nhịn được ngồi dậy, chải chuốt sơ rồi đẩy cửa ra kiếm tìm đến nơi có tiếng sáo.
Cô có cảm giác nhà Tả Đằng như chốn thần tiên vậy, kiểu nhà tứ hợp viện
đơn giản nhưng lại tinh tế, mang đậm phong cách cổ điển, trong vườn
trồng rất nhiều cây xanh. Kết cấu của cả căn nhà mang lại cảm giác tự
nhiên, thư thái, những hành lang, bể bơi đều kết hợp rất hài hòa, mang
đến cảm giác tươi mới nhưng lại đậm chất truyền thống Nhật Bản, tuy nơi
này không rộng lớn đến mức quá đáng như nhà họ Hắc, nhưng nó lại không
hề mang đến cảm giác áp lực cho người ta, mọi ngõ ngách ở đây đều tràn
đầy hương hoa thơm ngát.
Tường Vi hít một hơi thật sâu rồi sải bước trên hành lang gấp khú, cô
vui vẻ thưởng thức cảnh đẹp hai bên, thỉnh thoảng lại gặp những cô người hầu vận ki-mô-nô, khẽ gật đầu và mỉm cười chào hỏi với họ.
Càng lúc càng tiến gần đến nơi có tiếng hơn, còn cả tiếng nước chảy róc rách nữa.
Tường Vi cuối cùng cũng đi đến một con suối nhỏ, dòng nước trong veo
đang chảy róc rách, thỉnh thoảng còn thấy vào con cá tung tăng bơi lội,
có một cây cầu gỗ bắt ngang con suối nhỏ này, thiết kế mang phong cách
cổ điển, ở phía bên cây
cầu bên kia, trên chiếc ghế gá dưới gốc cây, có một người phụ nữ mặc ki-mô-nô đang ngồi thổi sáo.
Tường Vi sợ làm phiền đến người phụ nữ ấy, nên chỉ đứng ngắm nhìn từ xa, người phụ nữ này thật đẹp cô nghĩ thầm.
Thế nhưng Tường Vi lại cảm thấy nhìn người này rất quen thuộc, nhưng lại không biết là ai, cô quả thật là chưa từng gặp qua người phụ nữ này.
Tuy là nét mặt rất đẹp, nhưng vẫn không che dấu được vết tích của năm
tháng, xem ra cũng có chút tuổi tác rồi, bộ Ki-mô-nô bà ấy mặc trên
người được làm từ vải dệt chất liệu tốt, rất tinh tế tỷ mỉ, có thể nhận
ra được bà ấy không phải người bình thường.
Vị phu nhân xinh đẹp này có một mái tóc bóng đẹp, đung đưa theo giá, trên khuôn mặt mang theo một vẻ ưu buồn ngồi thổi sáo.
Bỗng nhiên, tiếng sáo ngưng bặt!
Vị phu nhân xinh đẹp tinh mắt liếc thấy Tường Vi đang trốn ở phía bên
kia, cặp mắt xinh đẹp khẽ đảo, dùng tiếng Nhật nói: "Là ai đang núp ở
bên kia đấy?"
Tường Vi giật mình bước ra, vẻ mặt áy náy khẽ gật đầu xin lỗi, tuy cô
không hiểu tiếng Nhật, nhưng vị phu nhân này rõ ràng là đã nhìn thấy cô, cô chỉ đành líu ríu nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không có ý
quấy rầy ngài đâu..."
Cô cũng không biết vị phu nhân này có hiểu tiếng Trung hay không, ai ngờ....
"Cô chính là cô gái Trung Quốc mà Triết Dã dẫn về sao?"
Phu nhân xinh đẹp nhẹ nhàng nói, nhìn chằm chằm Tường Vi.
Tường Vi vừa nghe lời bà thì cũng đoán ra được đôi chút: "Ha ha, bác là
mẹ của Triết Dã sao? Thật ngại quá, làm phiền đến bác rồi."
Vị phu nhân xinh đẹp khẽ gật đầu rồi nâng khóe môi, nhưng lại thể nói đó là một nụ cười! Có lẽ bà người không thích và không thường hay cười bà
chỉ nhìn khắp người Tường Vi rồi chậm rãi nói: "Triết Dã có thật có mắt
nhìn đấy."
Vẻ đẹp của Tường Vi không hề tầm thường, đây cũng là lý tại sao bà bỗng
nhiên hiểu tại sao con trai lại nhất quyết dẫn cô gái này về, nhưng....
cha của Triết Dã chưa chắc sẽ thích cô gái này.
Tường Vi bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, không muốn Triết Dã hiểu lầm,
giờ ngay cả mẹ của anh ấy cũng tưởng họ là loại quan
hệ đó, cục diện có
như càng lúc càng khó dọn dẹp rồi!
"Mẹ....."
Triết Dã vừa đúng lúc đi đến, Tường Vi khẽ thở phào, như là thấy được
cứu tinh vậy, cũng may là anh đến đây, chứ nếu cứ tiếp tục nhìn qua nhìn lại với mẹ của anh ấy như thế, cô cũng chẳng biết phải nói gì cho hay!
"Mạn Vi, em cũng ở đây à?" Tả Đằng Triết Dã ngạc nhiên khi thấy cô ở
đây, anh đi qua cây cầu nhỏ, đến bên mẹ anh, đỡ vị phu nhân xinh đẹp này dậy, "Bữa tối đã sẵn sàng rồi, hôm nay cha cũng về rồi."
Nghe Tả Đằng Triết Dã nhắc đến cha của anh, vị phu nhân xinh đẹp ấy
không khỏi nheo mày, nhỏ giọng hỏi: "Về rồi? Người phụ nữ kia cũng về
chung sao?"
"Dạ." Tả Đằng Triết Dã trả lời, anh cũng không ngờ hôm nay cha anh sẽ
về, anh lo lắng nhìn Tường Vi một cái, rồi lại đỡ mẹ mình đi qua cây
cầu.
"Mạn Vi, hay em về phòng trước, tí nữa anh sẽ cho người đưa cơm đến,
đừng chạy loạn, được không?" Tả Đằng Triết Dã lo lắng nói, anh vốn chỉ
muốn giới thiệu cô cho mẹ anh trước, ai ngờ cha anh lại về, anh chỉ đành thay đổi ý định ban đầu, để cô về phòng dùng cơm vậy.
Ai ngờ vị phu nhân xinh đẹp ấy lại lắc đầu, nhìn Tường Vi rồi nói với
Triết Dã: "Cùng đi đi, sớm muộn gì cũng phải gặp thôi, không sao đâu, mẹ sẽ giúp con!"
".....dạ, cảm ơn mẹ!" Tả Đằng Triết Dã nắm lấy tay mẹ mình, nở nụ cười
kiên định, rồi kéo Tường Vi đang ngơ ngác theo, "Nào, Tường Vi, chúng ta cùng đi."
"Hả? Cái đó....Để tôi tự về phòng ăn đi...." Cô nhạy cảm nhận ra được,
Triết Dã có vẻ hơi kiêng kỵ cha mình, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên
lại đổi ý, nhưng dù sao đi nữa thì cô cũng không muốn người nhà anh hiểu lầm, cô tình nguyện trốn trong phòng ăn cơm một mình.
"Cùng đi đi." Phu nhân xinh đẹp mở miệng nói, rồi lại khẽ gật đầu với Tường Vi và sải bước về hướng phòng ăn.
"....ách...." Cô khẽ thở dài, lời của người lớn cô không thể nào không
nghe, cô bỗng cảm thấy càng lúc càng rối tung lên rồi, làm sao đây?
"Ồ ha ha ha ha...."
Chưa đến phòng ăn thì Tường Vi đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của
phụ nữ, tiếp đó lại là lời đáp trả trầm trầm của người đàn ông, thứ
tiếng mà họ nói là tiếng Nhật, thứ tiếng mà cô không nghe hiểu được câu
nào.
Tường Vi thấp thỏm đi theo Triết Dã và vị phu nhân xinh đẹp bước vào một căn phòng kiểu Nhật, trong phòng có chiếc bàn chữ nhật đặt đầy các dĩa
thức ăn phong phú, một bên bàn là người đàn ông và một người phụ nữ khác đang ngồi, người đàn ông có vẻ như tuổi tác cũng đã cao, nhưng người
đàn bà kế bên lại rất trẻ trung xinh đẹp.
"Cha, người về rồi!" Tả Đằng Triết Dã bước vào, gập người chín mươi độ và dùng tiếng Nhật chào hỏi người đàn ông trong phòng.