Editor: Mandy Cá Ngừ
Tường Vi hoàn toàn không nghe hiểu được họ đang nói gì, cô như con búp
bê gỗ vậy, cứng đờ ra đó. Tả Đằng Tây Tử rất rõ ràng là có ác ý đối với cô, không cần đoán cô cũng biết!
“Ồ? Thần bí như vậy, rốt cuộc Tây Tử dẫn ai về đây?”, Mẹ của Tây Tử cưng chiều vuốt tóc cô ta.
“Cha có muốn gặp người con dẫn về không?”, Tả Đằng Tây Tử cẩn thận dò hỏi.
Người đàn ông lộ vẻ tò mò nghi hoặc, “Nha đầu điên khung này, nếu đã dẫn đến rồi, thì để người ta vào đi!”
“Ồ yeah! Cha vạn tuế! Mọi người đợi con tí nhé, con sẽ dẫn anh ấy vào ngay.”
Tả Đằng Tây Tử liền vui vẻ chạy ra ngoài, Tường Vi chẳng hiểu cô ấy muốn làm gì, bữa này cũng thật khiến người ta ngẹn họng mà, ngôn ngữ bất
đồng không nói, món ăn Nhật Bản quá nhiều hải sản, chỉ ngửi cái mùi tanh của nó thôi cô đã muốn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, trong đầu
thầm nghĩ nếu cứ như vậy thì cũng không phải là một cách hay!
Bời vì Tả Đằng Tây Tử tạm thời rời khỏi nên không khí trong phòng có chút kỳ quặc!
Cha của Triết Dã vừa nhìn Tường Vi, sắc mặt liền trầm xuống, ngay cả mẹ
của Tây Tử cũng không dám nói gì, mẹ của Triết Dã cũng im lặng ngồi đó,
sắc mặt trắng bệch, Tây Tử quay qua nhìn Tường Vi, thấy sắc mặt cô không tốt, liền quan tâm hỏi: “Mạn Vi, em sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi
như vậy?”
Tường Vi nín thin, chỉ nhìn Triết Dã mỉm cười khẽ lắc đầu.
Triết Dã lúc này sao lại tỏ vẻ quan tâm trước mặt ba mẹ anh ấy như thế
chứ? thật muốn giết chết cô mà, như vậy chẳng phải là đang chọc giận bố
mẹ anh sao?
“Em dừng lo lắng , có anh ở đây!” Tả Đằng Triết Dã ôn nhu vuốt ve bàn
tay đang quấn băng gạc của cô, tuy cha không thích cô, nhưng chỉ cần anh thích., thì anh sẽ kiên trì đến cùng.
Rầm!
Bàn bi vỗ thật mạnh khiến Thẩm Tường Vi giật nảy mình, cha của Triết Dã rống to: “Tiểu tử thúi, anh bị quỷ mê hoặc rồi à!”.
“Cha, Mạn Vi là một cô gái tốt, khôn như những gì cha nói đâu, con cũng nói qua rồi, sự việc xảy ra ở Paris chỉ là hiểu lầm...”
Triết Dã vẫn chưa nói xong thì bị giọng nói trong trẻo ngoài cửa ngắt lời: “Cha, mẹ, xem con dẫn ai đến này!”
Tả Đằng Tây Tử vừa dứt lời, liền thấy cô như chú chim sẻ nhỏ chân đi
guốc vỗ cộp cộp lên sàn nép bên người đàn ông vận đồ Tây bước vào.
Người đàn ông đi kế bên Tây Tử rất cao to, bộ đồ Tây mặc trên người nhìn rất cao quý, xem ra là một người có lai lịch không nhỏ.
Mẹ của Tây Tử nhìn thấy anh ta thì lộ vẻ ngạc nhiên, bà không ngờ người
Tây Tử dẫn về lại là đàn ông, vả lại còn trông rất đẹp trai anh tuấn khí chất còn hơn cả Triết Dã, nhìn bộ dạng yêu kiều khép nép của Tây Tử bà
cũng hiểu đại khái quan hệ của hai người họ là gì rồi.
Triết Dã vừa nhìn người mới đến liền sầm mặt xuống, nhưng anh nhẫn nhịn không lên tiếng.
Cha của Triết Dã cũng ngạc nhiên không kém, nhưng vẻ mặt ông lại càng lúc càng tối sầm xuống.
Mẹ Triết Dã thấy người đàn ông đi bên Tây Tử thì khuôn mặt vốn đã trắng
bệch của bà lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng bà nhanh chống giấu nhẹm biểu
tình đó.
Tường Vi bị không khí âm trầm này làm cho mù mờ, vì thế liền ngẩng đầu
nhìn xem người mà Tây Tử dẫn đến là ai, không nhìn thì thôi, vừa nhìn
liền khiến cô phải hít ngụm khí lạnh!.
Đầu cô vang lên một tiếng “oong” thật lớn! Cảm giác bất an ập đến! Nhịp
thở gấp gáp hẳn lên, trái tim trong lòng ngực như muốn vọt
ra ngoài, vẻ
mặt vốn đã trắng bệch giờ lại càng thêm trắng bệch.
Thời gian như ngừng trôi khiến cô cảm thấy thật khó thở!
Tả Đằng Tây Tử thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người thì rất đắc ý và
dùng tiếng nhật nói: “Cha, mẹ, người này là bạn trai của con, Hắc Diêm
Tước!”
Sau khi Tả Đằng Tây Tử giới thiệu xong, mẹ cô ấy liền mỉm cười gật đầu
chào hỏi với Hắc Diêm Tước, người có khí chất anh tuấn như thế cũng đã
đủ để chứng minh mắt nhìn người của Tây Tử không tệ. Cha của Tây Tử khẽ
nhăn mày, Hắc Diêm Tước vừa bước vào thì ông đã nhận ra được hắn chính
là đầu sỏ gây nên sự việc ở Paris, nhưng vì e ngại thế lực của Hắc Diêm
Tước nên người đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng như cha của Tả Đằng
Tây Tử chỉ đành nhẫn nhịn, Mẹ của Triết Dã chỉ cúi đầu im lặng, vẻ mặt
Triết Dã thì lại đầy tức giận nhưng anh cũng nhân nhịn, có cha ở đây,
anh không dám thất thố.
Lúc khôn mặt trắng bệch của Tường Vi quét mắt qua vẻ mặt âm trầm của hắn thì thấy hắn hầu như chẳng thèm nhìn cô một cái, lạnh nhạt đến nỗi như
họ chỉ là người dưng nước lã, nhưng lại tỏ vẻ cưng chiều với Tây Tử
trong lòng!
Không đợi người khác lên tiéng, Tả Đằng Tây Tử liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai anh tuấn đến nỗi khiến cô ta say mê, dùng tiếng Trung
nói: “Tước, đay là cha em, người ngồi bên là mẹ em, bên kia là mẹ hai,
và anh Triết Dã thì anh cũng gặp rồi!”
Tây Tử xem như Tường Vi không tồn tại ở đây vậy, vui vẻ mà kéo Hắc Diêm
Tước ngồi quỳ xuống. Tây Tử ngồi kế ben mẹ cô ta và đối diện với Triết
Dã, Hắc Diêm Tước cũng chậm rãi ngồi xuống đối diện Tường Vi!
Không khí trong phòng liền có một cảm giác kỳ quặc!
Mẹ của Tây Tử trêu ghẹo nói: “Tây Tử, con cứ thần thần bí bí thì ra là
do người con dẫn về là ban trai con à, me cũng là lần đầu tiên thấy được vẻ mắc cỡ của nha đầu quỷ sứ Tây Tử này đó nha!”
“Mẹ, mẹ kỳ quá à, ở đó chọc quê người ta!” Tây Tử nhỏng nhẹo nói, thỉnh
thoảng còn quay qua quan sát vẻ mặt của Hắc Diêm Tước, sau đó liền phiên dịch lại thành tiếng Trung cho hắn nghe: “Mẹ kỳ lắm á, nói em là nha
đầu quỷ sứ! Hi hi!”
Hắc Diêm Tước mỉm cười khẽ gật đầu với mẹ của Tây Tử.
“Cha, người xem mẹ này, cứ cười con hoài”. Tả Đằng Tây Tử dùng vẻ mặt
nghiêm túc nói với cha của cô, giọng nói có chút ra vẻ, thực ra cô ta
cũng rất lo lắng, bởi cha đã từng dạn dò hai anh em họ đừng có qua lai
với người nhà họ Hắc.
Lần này cô dẫn Hắc Diêm Tước về đây là hắn bỗng đến Nhật công tác, nên
cô liền nhân cơ hội này tự tung tự tác dẫn hắn về gặp cha mẹ cô, không
ngờ hắn lại đồng ý nhanh chóng như thế, khiến cô vui đến mức cả đêm
không ngủ được. Trong suy nghĩ của cô ta, nếu đã đồng ý gặp cha mẹ bên
nữ thì có nghĩa là tình cảm của họ đã chắc rồi!.