Editor: Mandy Cá Ngừ
Tường Vi cười mỉa một tiếng, mở giọng yếu ớt, lạnh nhạt nói: “Thế… ngài đến đây để làm gì?”
“Ha ha ha ……..” Hắn bổng nhiên ngẩng đầu cười to: “Đừng lo lắng, tôi đến nơi này chẳng qua chỉ để thăm người phụ nữ và con của tôi thôi…..”
Cô nheo mày nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Cô vẫn không thể tin nổi lời hắn nói, lúc trước hắn ép cô phải phá thai, giờ lại thản nhiên nói là đến thăm cô và đứa bé!
“Đương nhiên đồng thời cũng đến để…..” Ánh mắt hắn chợt lạnh, khóe môi
nở nụ cười mỉa, nhẹ nhàng nói: “….chơi một trò chơi nhỏ, em có muốn tham gia chung không?”
Cả người Tường Vi căng thẳng hẳn lên, trò chơi của hắn luôn tàn nhẫn,
đầy máu tanh, cô rất sợ sự điên cuồng của hắn: “Ngài lại muốn chơi trò
gì? Làm ơn, đừng quấy rầy họ được không?”
“Ừ hử, sao thế, sợ tôi tổn thương Triết Dã sao?” Ánh mắt hắn xẹt qua tia tàn nhẫn, khuôn mặt tuấn tú hằn rõ những đường gân xanh, “Đương nhiên,
nếu em không muốn tham gia cũng được, em có thể chạy trốn ngay bây giờ,
tôi sẽ không ngăn cản!”
“Thật sao?” Tường
Vi nghi ngờ hỏi, bỗng phát hiện cánh tay rắn chắt đã rời khỏi eo cô, giải thoát cho cô!
Cô lùi ra sau từng bước một, nhing chằm chằm hắn, nước mắt không nhịn
được rơi xuống, hắn thật sự đồng ý tha cho cô sao? Cô hít một hơi thật
sâu, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn không do dự mà xoay người rời
khỏi, lúc chuẩn bị bước đi thì...
“Thế thì, cái giá phải trả chsinh là.... tôi sẽ không thương tiếc mà huỷ hoại nhà Tả Đằng! Em nên biết, tôi hoàn toàn có năng lực đó!”
Hắn lạnh lùng tàn nhẫn bổ sung câu nói còn lại cho cô nghe, rồi lại hài
lòng nhìn dáng vẻ cứng ngắt của cô, sau đó hắn xoay người đi về hướng
ngược lại với cô, không thèm đoái hoài gì đến cô nữa...
Tường Vi đứng đó bất động, hốc mắt đầy nước, khoảnh khắc cô nhắm mắt
lại, giọt nước mắt nóng hổi cứ thế lăn xuống hai gò má, biến thành những hạt trân trâu băng đá....
Cô biết mà, hắn tuyệt nhiên không thể nào tha cho cô được! Và cái giá của lần này, chính là cả gia tộc Tả Đằng!
Cô vô lực ngồi xuống tại chỗ, không nhịn được khóc nấc lên, trò chơi của hắn rốt cuộc là cái gì? Cô không dám đoán, chỉ là cảm thấy càng lúc
càng vô lực, thật xin lỗi, Triết Dã....
Sang sớm, lúc trời vẫn chưa sáng hẳn, những người nhà Tả Đằng đều đã ngủ dậy hết rồi.
Bữa cơm tối có kết thúc không vui vẻ mấy của tối hôm qua cuối cùng cũng được bù đắp lại bằng bữa ăn sáng của ngày hôm nay.
Chỉ là trên bàn ăn thiếu đi bóng hình của lão gia Tả Đằng.
“Tây Tử, con hỏi xem hôm qua Hắc tiên sinh nghỉ ngơi có tốt không? Mọi
thức vẫn ổn chứ?” Mẹ Tây Tử mở miệng hỏi thăm phá vỡ không khí âm trầm
trong nhà.
Mẹ của Triết Dã ngay lập tức xanh cả mặt, cuối đầu không nói tiếng nào.
“Tước, mẹ hỏi anh tối qua ngủ có ngon không kìa?” Tả Đằng Tây Tử cười
vui vẻ hỏi, tối qua cô vốn định kêu anh đến phòng cô ở, nhưng lại sợ cha cô biết được sẽ không vui, nên đành thôi, vì thế sáng hôm nay cô thức
dậy thật sớm là để mau chóng được gặp anh.
Câu nói này, Tường Vi đã nghe thấy! Cơm nắm trên tay không cẩn thận rơi xuống!
“Mạn Vi!” Tả Đằng Triết Dã nhanh tay lẹ mắt giúp cô chụp lấy nắm cơm, cô mới không bị cơm làm dơ quần áo.
“.....” Thật hết hồn, Tường Vi ngại ngùng nhìn Triết Dã cười, “Thật xin lỗi, em thất thố rồi.”
“Ha ha, không có gì, cẩn thận chút là được.”
Triết Dã vẫn là dịu dàng như thế, nhưng trong mắt Tả Đằng Tây Tử thì lại thành mồi lửa: “Anh trai! Sao anh còn chưa đuổi người phụ nữ này đi
nữa? Điều tại anh cả, dẫn người phụ nữ này về khiến cha không vui rồi
làm liên luỵ đến em!”
“Tây Tử, em nói gì thế! Em đã dẫn kẻ thù của nhà Tả Đằng về đấy, em đừng quên chuyện ở Paris là do hắn ta hại anh đấy!” Tả Đằng Triết Dã cũng
không thể chịu đựng để em gái nói người mình yêu như thế, nha đầu này bị đàn ông mê hoặc đến không biết phải rồi sao?
“Nếu không phải tại cô ta anh sẽ làm ra những chuyện điên cuồng đó sao?
Bữa tiệc ăn mừng đó chẳng qua chỉ là do Tước không cẩn thận đạp trúng
váy cô ta khiến cô ta té một cái mà thôi mà anh cũng để trong lòng, rồi
vì ả ta mà không thích Tước, anh trai, anh rốt cuộc thích cô ta ở chỗ
nào chứ? Rõ ràng nhìn y chang hồ ly tinh, thế mà anh cũng ngây ngốc rơi
vào bẫy tình của cô ta!”
“Tây Tử! Em không được phép nói Mạn Vi như thế, mau xin lỗi người ta!”
“Không đấy! Là do anh khêu chiến trước mà!”
hai anh em cứ vạy mà gây gỗ với nhau, vì dùng toàn tiếng Trung, nên mẹ
Tây Tử không hiểu họ đang gây gỗ chuyện gì, chỉ biết mù mừ mà khuyên
giải.
“Tây Tử, yên lặng chút.” Lúc giọng nói trầm thấp của Hắc Diêm Tước vang
lên, thì Tả Đằng Tây Tử liền ngậm miệng lại, liếc Tả Đằng Triết Dã một
cái, cầm nắm cơm lên nhai!
Tường Vi cũng kéo tay Triết Dã, nói nhỏ: “Triết Dã, không có gì mà.”
Sau khi hai anh em nhà Tả Đằng cãi nhau thì không
khí trong nhà có vẻ
hơi kỳ quặc, lúc này, Hắc Diêm Tước đã dùng bữa xong, quét mắt nhìn
những người đang đứng ngồi không yên trong nhà, nhướn mày nhìn mẹ của
Triết Dã, nói: “Nghe nói nhị phu nhân là người Trung Quốc, đúng không?”
Mẹ Triết Dã khẽ đứng hình, cúi đầu khẽ gật gật rồi lại tiếp tục ăn.
“Mẹ tôi là người nước nào thì liên quan gì đến anh!” Tả Đằng Triết Dã giận giữ nói.
Hắc Diêm Tước nhún nhún vai, còn mẹ Triết Dã thì lại nhanh chóng ngẩn
đầu nói với vẻ không tự nhiên lắm: “Ha ha, có lẽ Hắc tiên sinh đã nhận
nhằm người, tôi đến Nhật Bản sinh sống từ rất lâu rồi.”
“Ồ, thế à?” khoé miệng nâng lên thanh nụ cười, Hắc Diêm Tước lại nhướn
mày nói: “Cũng có thể lắm, bởi vì người phụ nữ mà tôi biết, đã chết lâu
rồi.”
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi!
Tường Vi bỗng nhớ đến cảnh tượng mà sáng nay cô thấy, cô cảm nhận mẹ
Triết Dã và hắn có quen biết nhau, nhưng tại sao hai người lại giả vờ
không quen biết?
Chương 217: Đoạn tuyệt tình Tokyo (3)
Editor: Mandy Cá Ngừ
Cả ngày hôm nay Tường Vi cứ thấp thỏm bất an mà đi cùng với Triết Dã,
không ngừng kiếm cha của anh ấy, nhưng ông ta vẫn là không chịu được gặp họ.
Tường Vi khẽ thở phào, cũng may cha Triết Dã là người cực kỳ cố chấp.
Đến tối, sau khi tắm rửa, Tường Vi mới thở phào nằm ngủ trên sàn Tatami.
Lời của Hắc Diêm Tước nói lúc sáng vẫn cứ vang vọng bên tai cô, hắn nói
muốn chơi một trò chơi... cô cảm thấy trò chơi này rất nguy hiểm, nhưng, cô cũng chỉ có thể khờ khạo mà ngồi chờ, không thể làm được gì cả.
Cô dần dần ngủ thiếp đi trong mệt mỏi....
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng cô như nghe thấy tiếng mở cửa, liền sau đó, Tường Vi cảm thấy có một luồng khí áp bức khoá chặt lấy
cô, khiến cô không nhúc nhích được, cô tưởng mình đang mơ, mơ thấy bản
thân đang bị chìm xuống nước, có bơi cỡ nào cũng không bơi lên bờ được,
cô vùng vãy, muốn khiến luồn không khí áp bức này đẩy ra ngoài, nhưng
vẫn không được, cô như bị một tảng đá lớn đè lên người vậy, cô cố gắng
kêu cứu nhưng vẫn không được, không ai đáp trả cô cả....
Thật khó chịu cô sắp không thở nổi rồi...
Bỗng nhiên có một luồng khí xông vào miệng cô, Tường Vi bị động tiếp
nhận cảm giác mềm mại của đôi môi, còn có cảm giác bá đạo quen thuộc,
tiếp đó, cô cảm thấy chân mình bị người ta nâng lên... hình như đang xé
đi cái gì đó của cô!
Cô giặt mình mở to mắt, theo phản xạ tự nhiên mà la to...
“A.... ưm....”
Tiếng hét của cô bị đôi môi cố chấp đó nuốt lấy!
Lúc này Tường Vi mới tỉnh táo hẳn! Cô vùng vẫy mình, trời ạ, tên cầm thú này lại xông vào phòng cô lúc nửa đêm!
“Buông... ưm... buông ra!” Tường Vi cố gắng đẩy thân thể cao to trên người cô ra, “Đừng...”
Đừng đè lên con của cô!
“Nhớ tôi rồi sao, bảo bối?” hắn đè người xuống, lực đạo vừa phải, không
hề đè ép lên người cô, chỉ là không cho cô có không gian đề vùng vẫy mà
thôi, lộ ra ánh mắt đầy loã lồ trong đêm tối, đưa tay giật mạnh áo quần
của cô: “Tôi nhớ em lắm rồi đó, tiểu Tường Vi của tôi...”
Cuối đầu ngậm lấy nơi đẩy đà của cô!
“Trời ạ! Đừng! ở đây là nhà họ Tả Đằng đấy....” cô hốt hoảng la lên,
nhưng lại không ngăn cản được hắn, chỉ hai ba giây thôi hắn đã đem cự
long của mình đặt đúng vị trí, thẳng người tiến vào bên trong cô...
“A.... đừng...”
Khô khốc đến nỗi đau đớn, bụng dưới Tường Vi lên trận co rút, trời ạ, đứa bé của cô!
Khoảng khắc mà hắn tiến vào, lý trí của cô hoàn toàn đỗ vỡ!
Cô điên cuồng vặn vẹo thân mình, đôi tay vẫn chưa liền vết thương không
ngừng đấm lên người hắn, tên điên này! Hắn là một tên cầm thú! Cô không
nhịn được khóc nấc lên....
“Hu hu hu, cút ra ngoài! Anh cút ra ngoài cho tôi! Anh muốn chính tay
giết chết con anh sao! Hắc Diêm Tước! A.... tên cằm thú này! Anh là tên
ác ma! Anh muốn giết chết no sao? Con ruột của anh đấy.... hu hu....”