Editor: Mandy Cá Ngừ
Một nhân viên nữ lập tức chạy tới ôm lấy đứa bé thì phát hiện cậu bé
trai này rất tuấn tú, ngũ quan rất cân đối, tuy tuổi còn nhỏ mà vẫn có
một khí thái cao ngất trời, cứ như quý tộc vậy, nhân viên nữ đó kinh
ngạc hỏi: “Cậu bé, mẹ con đâu, sao con lại đứng ở đây một mình?”
Cậu bé này lách người tránh khỏi cái ôm của cô nhân viên, nhăn mày lại
nói: “Con bị lạc đường rồi, dì có thể dẫn con ra ngoài không?”
Cô nhân viên này thằm nghĩ, chỉ chau mày thôi mà cũng đẹp trai như vậy,
thằng bé này không đi đóng quảng cáo thì quả thật phí của trời cho mà!
Thế là cô liền nắm lấy tay cậu bé này nhưng lại cậu tránh khỏi, “Thế dì
dẫn con ra ngoài nhé, con đi chung với mẹ con hay sao?”
Khuôn mặt búng ra sữa của cậu bé hiện lên vẻ suy tư, cái miệng nhỏ nhắm nói: “Dì thật là bà tám quá rồi đấy!”
Sau đó cậu bé cố ý chạy vào bên trong.
“Này, bạn nhỏ à, nơi đó không thể vào được, lối ra ở bên kia kìa.” Cô
nhân viên liền kéo cậu lại, ngỏ ý muốn cậu đi về hướng ngược lại.
“Ồ, con đã nói là con bị lạc rồi mà!” Cậu bé quẳng lại một câu nói thật cool rồi xoay người chạy về hướng khác.
Khi cậu chạy đến lối ra thì nghe người bên bên trong la lên: “Ôi! Tôi bị rớt mất chiếc bông tai rồi, hơn hai triệu lận đó, không kiếm ra được là tôi phải móc tiền túi đền đấy….”
Khóe môi cậu bé khẽ nâng, tạo thành một nụ cười tuyệt mỹ, tưởng cậu bị
lạc thiệt sao? Cậu nắm lấy chiến lợi phẩm trong tay, xoay người rời khỏi một cách cao ngạo.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Mỹ Nhi dưới sự bảo vệ của người đại diện, thoát khỏi vòng vây của phóng viên, trốn ra ngoài từ cửa sau một cách thuận lợi.
Cô đã thay một chiếc váy khác, tẩy đi lớp trang điểm đậm khi lên sâu
khấu, thay vào đó là một lớp phấn mỏng, ánh mắt đầy ý cười, như là đang
trông chờ điều gì đó…
Quả nhiên, từ phía xa xa có một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron đời mới chạy đến, dừng ngay cạnh cô.
Khuôn mặt kiều diễm của Mỹ Nhi nở nụ cười tươi rói, sau đó, xửa xe được
mở ra, tài xe nhanh chóng xuống xe giúp Mỹ Nhi mở cửa, cung kính nói:
“Tiểu thư Mỹ Nhi, mời lên xe.”
“Cám ơn chú Hải.” Mỹ Nhi khom người ngồi vào chiếc xe thể thao đó, cẩn
thận kéo kéo tà váy, sau đó mới quay đầu nhìn người đàn ông ngồi kế bên
với vẻ mặt phiến hồng.
Sau khi đóng cửa xe, tài xế liền chạy về vị trí ghế lái, nhân lúc phóng viên chưa kịp chạy tới liền rời khỏi.
Ngay lúc này, cậu bé chạy ra từ buổi phát biểu đó nhìn chằm chằm chiếc
xe xa hoa này với vẻ hiếu kỳ, lơ đểnh nắm chặt lấy chiến lợi phẩm trong
tay, chạy về hướng ngược lại.
Trên đường đi, Mỹ Nhi thỉnh thoảng lén đưa mắt nhìn người đàn ông kế
bên, chiếc kính đen trên khuôn mặt góc cạnh với chiếc mũi cao đến nỗi
kiêu ngạo, anh quả thật rất đẹp trai, ngay cả góc nhìn nghiêng cũng hoàn mỹ như thế, chỉ tiếc rằng người đàn ông như thế, cô không thể chạm
được, nghĩ đến đây, tâm trạng bay bổng của Mỹ Nhi bỗng chốc trầm lắng
xuống, cô nói:
“Chú Hải, tí nữa vẫn là đến câu lạc bộ bi da sao?”
“Vâng, thưa tiểu thư Mỹ Nhi.” Tài xế trả lời cô ấy.
“Dạ…” Cho dù cô có đoán đúng đi nữa thì vẫn không tránh khỏi cảm
giác
thất vọng, nhưng rất nhanh liền bị cô giấu nhẹm đi, “Hôm nay ‘Hồn’ ra
mắt rất thành công đó.”
Cô cố gắng nói với vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại chỉ có bác tài xế cho cô một
nụ cười thông qua chiếc kính chiếu hậu, người đàn ông kế bên vẫn giữ
nguyên bộ mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
Cô khẽ thở dài, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, thưởng thức
những thay đổi trong vài năm nay, từ lúc cô bị đưa đến trước mặt anh, đã ba năm rồi, thế mà cô vẻ mặt mà cô thấy được của anh cũng chỉ toàn lạnh lùng như băng, như là không có nhiệt độ vậy.
Anh quả thật rất lạnh lùng, lạnh lùng đến nỗi ngoài vài chữ đơn giản mà
cô từng nghe qua thì hầu như chưa từng nghe thấy được một hoàn chỉnh nào từ anh, lạnh lùng đến nỗi trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy như là không có
biểu tình vậy, lạnh lùng đến nỗi không người phụ nữ nào dám đến gần,
đương nhiên, ngoại trừ cô.
Nghĩ đến đây, Mỹ Nhi khẽ nâng khóe môi, vẻ mặt hơi có chút đắc ý, mỗi
lần anh nhìn cô, cô đều có cảm giác như anh đang kiếm tìm hình bóng của
một người khác, nhưng, cô không ngại điều đó, chỉ cần anh đồng ý cho cô
yên lặng đi bên anh là cô đã mãn nguyện rồi.
Không lâu sau, xe chạy vào một con đường bí mật, sau khi dừng hẳn thì
tài xế tắt máy xe và nhanh chóng chạy xuống lấy tấm ván, rồi mở cửa xe,
đặt một đầu ván lên xe, đầu kia đặt dưới đất, tạo thành một chiếc dốc
nhỏ, sau đó cung kính khom người xuống nói: “Tiên sinh, đã đến câu lạc
bộ rồi.”
Người đàn ông gật đầu rồi xoay chiếc xe lăn để xuống xe.
Mỹ Nhi từ trên xe bước xuống, nhanh chóng chạy đến bên người đàn ông rồi nói với bác tài xế: “Chú Hải, chú đi đậu xe trước đi, ở đây có con
rồi.”
Bác tài xế gật gật đầu, “Tiên sinh, tôi đi đậu xe trước nhé.” Sau khi
nhân được cái gật đầu đồng ý của người đàn ông thì chú Hải chạy đi đậu
xe.
“Cần em giúp anh không…” Cô dè dặt hỏi, nhưng anh không trả lời cô mà nhấn nút chiếc xe lăn, chạy về hướng câu lạc bộ.
Mỹ Nhi đi phía sau không khỏi thở dài, anh chính là kiêu ngạo như thế,
dù cho hai chân không đi lại được vẫn không chịu sự giúp đỡ của người
khác. Cô biết anh thích những người con gái ngoan ngoãn, biết nghe lời,
nên ba năm nay, cô luôn tìm cách học tập nghe lời, cô làm vậy để được gì chứ? Chẳng phải vẫn không nhận được một ánh nhìn tử tể từ anh sao!
Bên ngoài đồn tin cô và một phú hào xe lăn lén lút hẹn hò, cô luôn phủ
nhận sự thật này, có ai biết được cái được gọi là hẹn hò đó còn cô đơn
hơn cả lúc ở một mình…