Người phụ nữ vứt bỏ tàn thuốc, dùng gót giày nhọn dẫm lên tàn thuốc dưới đất, sau đó đi về phía Tường Vi, khuôn mặt người phụ nữ đó dần dần hiện ra dưới ánh trăng.
Đó là một khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô cao, với lớp trang điểm đậm
và dày nhưng không thể che được những vết sẹo thô kệch trên má trái,
dưới ánh sáng của mặt trăng vết sẹo đó khiến người ta kinh hãi.
Đột nhiên một cái bạt tai, cô ta đem Tường Vi hất vào vách tường trong hẻm nhỏ.
“ Đau..” Đau đớn khiến cô rên lên một tiếng, Tường Vi nhíu chặt chân mày.
Người phụ nữ cắn chặt răng, gằn từng tiếng nói: “Con mềm lòng rồi, đúng không?”
Tường Vi ôm lấy má bị đánh của mình lắc đầu, thở dài: “Không có”
"Rất tốt, con hãy nhớ kỹ lời dặn của cô, người đàn ông này là kẻ thù
không đội trời chung của chúng ta, con xem số phận của cô và con là biết rồi!" Người phụ nữ rút tay về, đắc ý gật đầu rồi cười nham hiểm.
“Cô, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa? Con muốn dẫn Tiểu Trạch đi sớm.” Tường Vi hỏi.
“Thế thì phải trông vào bản lãnh của con rồi! Chừng nào lấy lại được
những thứ thuộc về chúng ta thì chừng đó con sẽ được dẫn Tiểu Trạch đi!" Ánh mắt người phụ nữ bỗng nhiên trầm xuống, trước khi đi còn nói: "Hãy
nhớ cho kỹ, nếu không họ sẽ không bỏ qua cho Tiểu Trạch đâu!" rồi xoay
người đi về phía con hẻm tối như mực bằng đôi giày cao gót dưới chân.
Tường Vi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời không có ánh trăng, trong hẻm u ám, cô cảm thấy có một chút lạnh, mang theo nỗi buồn nhàn nhạt, xoay người
rời khỏi bằng hướng ngược lại với người phụ nữ kia.
Tối ngày hôm sau.
Một con đường đua rộng lớn sáu, bảy chiếc xe thể thao số lượng có hạn
trông cực kỳ hào nhoáng. Khi màn đêm buông xuống sẽ là thời điểm tụ tập
của những thiếu gia con nhà giàu đua xe tại nơi này, để hưởng thụ cảm
giác hưng phấn, kích thích đầy mạo hiểm.
Két ----!!!
Tiếng vang từ động cơ xe phân khối lớn vụt qua đường đua trong đêm tối, những tay đua vừa thấy người mới đến lập tức reo hò lên.
Sau khi dừng xe, người đàn ông trên chiếc xe phân khối lớn gỡ nón bảo
hiểm xuống, hất hất mái tóc đen bóng, một khuôn mặt anh tuấn hết chỗ nói liền lộ ra trước mắt mọi người.
“Lão đại ” Những người ở đó hâm mộ gọi.
Người đàn ông đầy mị hoặc đó là Tưởng Diệp, nhìn qua dáng vẻ như người
đàn ông khoảng hai mươi tuổi, trẻ tuổi và đầy khí chất, được những tay
đua khác tôn xưng là người vô địch.
“Còn không gọi chị dâu?” Tưởng Diệp như đùa như không liếc nhìn cô gái đang ngồi ở sau lưng mình.
“Chị dâu” Cả đám đồng thanh gọi.
“Này mấy đứa kia! Đừng luôn lợi dụng tôi như vậy!” Tường Vi mặc đồ đua
thượng hạng, tóc màu tím cột thành đuôi gà, đập một cái vào sống lưng
Tưởng Diệp, rồi từ trên xe bước xuống, với khuôn mặt trắng noãn không
thấy dấu vết của tuổi tác mà ngược lại còn có vẻ kiêu ngạo đầy mị hoặc.
Tưởng Diệp vô lại làm cái mặt quỷ quái huýt sáo một tiếng “Đối thủ tới rồi sao?”
“Lão đại, bọn họ còn chưa tới” Trong đám đông có người đáp.
“Lần này mà chiến thắng thì được bao nhiêu tiền?” Tưởng Diệp đậu xe moto, liếc mấy chiếc xe cách đó không xa.
“Năm triệu”
“Tốt!” Tưởng Diệp mỉm cười gật đầu một cái , kéo tay của Tường Vi “Em
yêu, nếu tôi thắng trận đua tối nay, tôi sẽ mua
cho em một căn biệt thự, sau đó tôi sẽ giam em lại, để cho người khác không còn để ý đến em nữa.
“Ha ha ha.....” Lời nói của Tưởng Diệp khiến cả đám đông bật cười.
Tường Vi rút cánh tay mình đang trong tay hắn ra, bĩu môi nói “Có lẽ tôi trị giá cao hơn mấy con ngựa ngoài kia của cậu” Cô nói với vẻ nửa đùa
nửa thật, không để lộ ra tâm tư của mình.
“Ha ha ha... vậy phải xem người kia có thắng được tôi hay không” Tưởng Diệp cười lớn một tiếng. Đột nhiên----!!!
Sau lưng vang lên một tiếng thắng xe đầy trói tai, khiến bụi bay mờ mịt.
Ánh đèn xe chói mắt sau khi tắt, mọi người mới nhìn rõ đẳng cấp của
chiếc xe này, đó là một chiếc xe thể thao có giá trị không hề rẻ được
cải tiến thành xe đua, có thể nói đây là chiếc xe đua đỉnh cao. Theo ánh sáng mờ có thể thấy người đàn ông ngồi trong xe có vẻ mặt tuấn mị (
tuấn tú và mị hoặc).
“Người đó là ai vậy? Chưa từng gặp bao giờ”
“ Ừ...Trông rất lạ mặt!”
Đôi mắt Tưởng Diệp hơi nheo lại, khuôn mặt trẻ tuổi lập tức hiện lên một nụ cười “ Xem là một người rất giàu có, em yêu của tôi, tối nay tôi
chắc chắn thắng rồi”
Tường Vi quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở trong xe, hơi
nhăn mày, là hắn. Không lấy ngạc nhiên một chút nào, cô chỉ mới xuất
hiện ngày hôm qua mà hắn đã tìm ra với tốc độ rất nhanh, đủ thấy hắn
muốn điều tra bất cứ ai thì đó là chuyện quá dễ như trở bàn tay.
Tưởng Diệp sải bước về phía trước, đi qua và gõ cửa xe của Hắc Diêm Tước.
Hắc Diêm Tước mặt lạnh lùng hạ kính xe xuống, nhưng tròng mắt âm trầm, chặt chẽ nhìn chăm chú Tường Vi.
“Người anh em, mới tới lần đầu tới đây sao? Nơi này có quy củ của chúng tôi, 50 vạn thì chơi” Tưởng Diệp nửa thật nửa đùa nói
Hắc Diêm Tước cắn chặt hàm răng phun ra ba chữ “Tôi cược cô ấy”.
“Wow...!!!”
Bỗng nhiên tất cả mọi người đều ồn ào hẳn lên! "Tưởng đại ca, thì ra có người nhìn trúng bạn gái anh rồi! Ha ha ha....
Tưởng Diệp liếc nhìn Tường Vi một cái, lại quét mắt qua nhìn Hắc Diêm
Tước "Ha ha ha, tôi còn tưởng gì chứ, thì ra là thằng què!" Hắn kiêu
ngạo cười, bởi vì bên trong xe của đối phương được cải tạo dành riêng
cho người tàn tật, cũng có nghĩa là, tất cả mọi việc mà người khác dùng
chân để làm thì đều phải hoàn thành bằng tay cả! Lời của Tưởng Diệp
khiến sắc mặt Hắc Diêm Tước tối sầm lại, "Có dám cược ko?!”