-0
-0
() Vivian chớp chớp mắt, lông mi dài dày che lấp đi khí nóng trong mắt, đầu vai có hơi run, nhưng cô nhanh chóng che giấu được, khoé môi khẽ cong, mỉm cười với bác Ân, lắc đầu một cái, “Thật xin lổi, tôi thật sự không biết biết vị tiên sinh mà hai người nói.”
Bác Ân im lặng một hồi, ngay sau đó quay đầu, nói với tài xế A Hải, “Nếu đã vậy, cũng đành phải chấp nhận, chân của tiên sinh tôi hết cách rồi.”
“Bác Ân. . . . . . Haizzz. . . . . .” A Hải thở dài một tiếng.
Bác Ân bất đắc dĩ gật đầu một cái, “Chăm sóc tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, vết thương không có gì đáng ngại, tôi về trước đấy.”
“Được, Bác Ân, tôi cùng bác ra ngoài.”
Sau khi đợibaác Ân và A Hải ra ngoài, trong phòng trống rỗng chỉ có lại Vivian cùng với Hắc Diêm Tước đang nằm hôn mê trên giường.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng trong, nhuộm thành từng tầng vòg saáng, xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, khúc xạ vào trong phòng, in ra cái bóg cuả Vivian, rềm cửa sổ đung đưa trong gió nhẹ, cả phòng thì lạnh lẽo.
Cô cứ im lặng ngẩn ngơ đứng trước cửa sổ như vậy, nhìn bóng đêm dưới ánh trăng sáng, trong ánh mắt ươn ướt, nhưng lại không biết phải nói gì, làm gì.
Tim như bịn bóp nghẹt, đau đớn, năm măm. . . . . . Cách biệt năm năm, giữa bọn họ, bỏ lỡ năm năm, mà nay, hắn nằm yếu đuối trên giường, hắn mạo hiểm tính mạng cũng không chịu buông tay cô, tội gì. . . .
Một màn năm năm năm trước kia, thoáng qua trong đầu cô, nước mắt của cô, sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn, sự cầu khẩn của cô, gông cùm xiềng xích của hắn, cô đau đớn, hắn làm nhục, tất cả những thứ đó, đã cũng cô rơi xuống vịnh Tokyo, biến thành bọt nước, trở thành quá khứ!
Năm năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có lẽ hắn thay đổi, cô cũng thay đổi.
Thở dài một hơi, cô xoay người, chậm rãi đi tới bên giường.
Khi ngồi xuống bên mép giường hắn, ngón tay thon dàikhông kìm được chạm lên gương mặt góc cạnh của hắn, nhẹ nhàng phác thảo đường nét hắn, hắn nằm yên trên giường, trên trán băng bó vết thương, hốc mắt sâu hơn so với năm năm trước, hắn hình như gầy hơn, mặc dù vẫn lạnh lùng mà đẹp trai như trước, nhưng cô cảm giác, hình như có chút không giống nhau.
Tầm mắt vô tình nhìn xuống hai chân hắn, hai chân bị phủ một tấm chăn như ngvẫn nhìn được rõ ràng, cô rất khó mà tin được, thực tế là thời điểm cô vừa mới chuẩn bị về nước, mới biết chân hắn bị thương.
“Anh. . . . . . . Tại sao lại không chữa trị chứ? Người cao ngạo như anh, chân bị chân thương nhất định bị đả kích rất lớn chứ? Bác Ân nói, trong tiềm thức anh không muốn đứng lên, tại sao vậy?A. . . . . . Thật khó tưởng tượng, anh hận tôi như vậy, thế nhưng sẽ vi năm đó tôci hếtmaà đau lòng sao?”
Vivian thở dài, bất tri bất giác, trong hốc mắt nhỏ xuống giọt nước mắt, cô giật mình vì sự luống cuống của mình, vội vàng muốn đưa tay lau những giọnuoước mắt kia, lại bị một đôi bàn tay khác giữ chặt ——
“Tại sao khóc?”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền đến, mang theo đau đớn nghẹn ngào, Hắc DiêTuoước bỗng dưng mở mắt, bàn tay nắm chặt nón tay của cô, ánh mặt mâu quang nhìn chăm chú vào trong mắt ướt của cô!
Vivian trợn mắt một chút, nhanh chóng quay mặt đi, dùng tay còn lại lượt nhẹ qua hai dòng nước mắt, sau đó quay đầu lại, khoé miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, “Chỉ là hạt cát vào mắt, anh không cần suy nghĩ nhiều.”
“Thẩm
Tường Vi! Cô phải bao lâu nữa mới chịu thừa nhận?”
Hắn khẽ rống giận, mỗi lần chỉ cần đối mặt cô, hắn có đang lạnh lùng thì đều phát hoả trong một khoảnh khắc, người phụ nữ này thật biết cách hành hạ hắn, có lẽ trước kia hắn không hiểu, như trải qua thời gian năm năm ròng rã, hắn chỉ biết hắn không muốn mất đi cô lần nữa!
Hắn sợ, sợ đến già, cô có thể còn sống trở về, hắn thật sự không muốn mất dii nữa! Khi hắn cùng tiểu tử kia đua xe, ở thời điểm cuối cùng, sẽ nhanh chóng phải mất đi cô, chính là quả sợ cái ý nghĩ bị mất đó, cho nên hắn dù có phải liều mạng, cũng muốn đoạt lại cô!”
“Tại sao cô muốn hành hạ tôi như vậy? Tôi hận cô, hận cô là người của Thẩm gia,cũng hận chính mình, tại sao như vậy hay là muốn buộc chặt cô bên mình, hận tại sao tôi không bỏ được cô, hận cô độc ác như vậy, thà chết cũng không chịu ở bên cạnh tôi. . . . . . .”
Hắn chậm rãi nói, cánh môi tái nhợt nói ra những lời nồng đậm bất đắc dĩ, hắn luôn phải đấu tranh nội tâm, một mặt hận cô, một mặt không bỏ được cô, hắn cũng sắp bị bức điên lên rồi!
Vivian lặng lẽ nhìn hắn, rất cố gắng mới che giấu được nội tâm trập trùng, nhưng tất cả đều quá muộn, bọn họ không thể vượt qua được khoảng cách, có lẽ từ lâu, hắn đã nói đúng, bọ họ chỉ có thể hận nhau, hắn hận cô, tương tự, cô cũng hận hắn.
Đây chính là mối quan hệ duy nhất có thể tồn tại giữa hai người họ, năm năm, đây là điều cô học sâu được, tất cả đều đã thay đổi, bọn họ không thể quay trở lại nữa rồi.
“Tất cả đều đã thay đổi . . . . . .”
Nước mắt trong tròng mắt không kìm được rơi xuống, cô khẽ thở dài, ép mình nói ra những lời ngoan độc, “Tôi hận anh! Hắc Diêm Tước! Chính anh nói, chúng ta chỉ có thể hận lẫn nhau! Tôi trở lại, chính là muốn cho muốn đem mọi khổ sở năm đó anh cho tôi, tất cả đều trả lại lên người anh! Đáng đời anh bị què, đáng đời anh ngay cả đi cũng không đi được!”
Hắc Diêm Tước nhìn tròng mắt cô, im lặng một lúc lâu, hắn vẫn nhớ ba chữ năm năm trước cô nói không thành lời! Vậy mà, hôm nay, cô xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, nhưng chỉ vì trả thù hắn!
“Ha ha ha. . . . . .” Hắn bỗng chốc cười lớn, nắm chặt lấy tay cô, vẫn là bá đạo mà cậy mạnh, “Rốt cuộc cô cũng chịu thừa nhận thân phận rồi sao? Năm năm không gặp, cô trở nên giương nanh múa vuốt rồi à? Cũng đúng, tôi nên sớm đoán được, người giống cô trước đây, vốn dĩ đã chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không trở về, hôm nay lại cố ý xuất hiện tại hội sở, là tôi đánh giá cô quá thấp sao?”
Trong lòng cô khẽ nghẹn ngào, chiến tranh giữa bọn họ, cuối cùng lại bắt đầu rồi sao?
Đã từng, hắn khơi lên chiến sự, mà nay, cô lại khơi lên lần nữa, lần này, là muốn huỷ diệt hắn, côi. . . . . . Thật sự có thể làm được sao?