Mặc dù cô dọn dẹp rất tĩnh lặng, những vẫn không tránh khỏi đánh thức hắn.
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Giọng nói nóng giận của hắn bất chợt vang lên, làm Tường Vi giật mình, cũng may cô cầm mấy thứ đồ ăn kia, nếu không bị rơi xuống bừa bãi lại lại trở thành công cốc.
Cô không trả lời hắn, cầm đồ bỏ đi trong tay, xoay người đi ra ngoài cửa, ném vào trong thùng rác, sau đó, khi quay trở lại, trong tay cầm thêm một cây lau nhà.
“Đáng chết, Thẩm Tường Vi, tôi bảo cút ra ngoài, có nghe hay không!”
Hắn thấy cô coi hắn chẳng khác gì không khí, một mực làm chuyện của mình, hắn khó khăn lắm mới bình tĩnh lại lửa giận lại lần nữa bốc cháy lên, nhưng là, hai chân hắn lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô tuỳ ý làm càn trong phòng hắn!
“Tiên sinh, cả ngày anh không ăn cái gì, thật khó cho anh còn có hơi sức gầm rú ở đây.” Tường Vi cúi đầu lau sàn nhà, nhíu nhíu mi tâm, trong lòng có chút đau nhói, hắn quả nhiên vẫn còn ghét cô!
“Tôi có ăn hay không mắc mớ gì tới cô! Không phải tôi bảo cô cút sao! Thế nào, không bỏ được hai mươi tỷ phải không ?” Hắn chống đỡ cơ thể, khó khăn ngồi dựa vào giường, hắn không muốn nằm như một phế nhân trước mặt cô, như vậy khiến cho hắn cực kỳ khốn cực!
Động tác trong tay hơi dừng lại, cô nắm chặt cây lau sàn, cố gắng tiêu hoá hết những thứ tổn thương nhất hắn đem lại, cô tự nói với mình, không cần quan tâm đến chút cười nhạo kia, dù sao, chỉ cần qua kỳ hạn ba tháng, bọn họ thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp mặt lại!
“Đúng, tiên sinh, vì hai mươi tỷ Đô-la, tôi phải mau chóng khiến chân ngài phục hồi như cũ! Cũng xin ngài phối hợp!” Cô tận lực dùng ngữ điệu bình tĩnh ngữ điệu, tròng mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, lại dùng lực lau. Nhưng cả người cô có hơi run run, cô có thể cảm nhận được hai ánh mắt như hai bó lửa nóng đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Hắc Diêm Tước nhìn bộ dáng của cô, cảm giác như quay trở lại năm năm trước. Cô lại mặc trang phục người làm, mà tóc cũng,mà tóc cũng nhuộm đen trở lại, có điều con mắt tím của cô, bởi vì cô vẫn không chịu thẳng mặt nhìn hắn, cho nên hắn không xác định cô có tháo kính áp tròng xuống hay không, bóng dáng như vậy, khiến hắn thấy thoáng qua như đêm ảo ảnh. . . . .
Hầu nữ Tường Vi. . . . . .
Hắn nhớ tới năm năm trước, cô gái nhỏ e lệ đó, lòng hắn không tránh khỏi bị cô hấp dẫn, hắn thật sự quá nhớ cái hương vị kia, mặc dù hắn đã từng khinh thường những thứ đó, nhưng năm năm qua, hắn mới hiểu sâu sắc được, hắn rốt cuộc muốn cái gì!
Hắn bộ dáng này của cô, thích bộ dáng cô như vậy, thích cô đầu hàng trước mặt hắn, thích cô cầu hoan dưới thân hắn. . . . . . Vậy mà, hắn cắn răng đè lên hai chân cứng ngắc của mình, hôm nay tất cả đều đã thay đổi, cảm giác tự ti nồng đậm, hắn trở nên sợ ánh mắt của cô, giờ phút này hắn chỉ là phế nhân! Mà cô cũng chỉ vì tiền của hắn mà đến!
“Hừ! Quả nhiên là người đàn bạ hạ tiện! Hai mươi tỷ, cô nguyện ý làm tất cả sao? Nếu như tôi muốn thể xác của cô thì sao đây?” Hắn híp con ngươi nguy hiểm, đồng thời che giấu tự ti, hắn chỉ cố gắng nói những lời tổn thương cô!
Tường Vi run lên một cái, không hề lên tiếng nữa, nhanh chóng lau xong sàn nhà, rửa tay sạch sẽ, bưng khay thức ăn đến bên cạnh giường hắn, “Tiên sinh, vẫn nên ăn một chút gì đi.”
Hắn tức giận nhìn cô chằm chằm, đợi đáp án cô lâu như vậy, cô lại mở miệng nói muốn hắn ăn cái gì?
“Nếu như cô không làm được, vậy cút ra ngoài, tôi không cô thương hại!”
Lần này, hắn mới thấy rõ ràng, tròng mắt màu tím cảu cô tháo
xuống rồi, quay trở lại màu đen như mựcy xuống rồi, sáng chói như sao.
Hắn nhìn chăm chú vào con người trong suốt này, lòng có chút rung động, có chút đau, lại có chút tức giận.
Haizz. . . . . . Tường Vi khẽ thở dài, hắn nói cái vấn đề này, sáng hôm nay, thật ra thì côg đã suy nghĩ suốt một ngày. Đối mặt với người đàn ông có lòng ham muốn sở hữu mãnh liệt như vậy, cô sao có thể hi vọng xa vời yêu cầu giữ khoảng cách trong ba tháng chứ?
Huống chi năm năm trước, hắn chính là như vậy, cô sao có thể hy vọng giờ phút này hắn biến thành một Thánh nhân?
Hai mươi tỷ Đô-la, trừ hắn ra, cô thật không còn cách nào có thể kiếm được, nếu như ủy thân cho hắn, mà có thể hoàn thành nhiệm vụ này, như vậy. . . . . . .Cắn răng cũng phải làm vậy. Huống chi, cô còn yêu hắn, nếu không yêu hắn, có chết cô cũng không làm.
Hít thở sâu một hơi, ánh mắt cô loé lên một cái, khẽ nâng khóe môi, năm năm trước Dick dạy cô, không nghĩ tới bây giờ còn có thể sử dụng, mỉm cười, cô dùng ánh mắt thản nhiên nhìn hắn, nói ra ——
“Tôi làm được, nếu như anh muốn, về sau tôi sẽ không cự tuyệt nữa, cho đến khi anh hài lòng mới thôi. . . . . . Dù sao, cũng không phải là lần đầu tiên, phải không?”
Ánh mắt của nàng mơ hồ tản ra tia u buồn, để cho tròng hắn đen của hắn co rúm lại một cái!
“Đáng chết! Tên đàn ông kia có gì tốt? Lại khiến cô đắm chìm đến mức độ này! Thẩm Tường Vi, cô. . . . . . cô. . . . . .” Kỳ thực hắn muốn hỏi cô, năm năm trước, ba chữ cuối cùng cô nói không ra lời đó có phải thật, cô còn yêu hắn không, vậy mà, lời đến khóe miệng, thế nhưng hắn lại hỏi không được!
Hắn chỉ có thể tìm kiếm từ đôi mắt trong suốt của cô, càng nhìn lại càng làm hắn đau lòng, cô không có nguyện ý hi sinh như vậy, chỉ là vì hai mươi tỷ, vì muốn lấy lại cái tên tiểu bạch kiểm đó!
Shit! Hắn dùng lực đấm vào đệm giường, chăn lập tức lõm một vết sâu, sau đó hồi trở lại!
“Tưởng Diệp đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc tôi rất tốt. . . . . . Anh là đàn ông tốt nhất đàn ông tốt nhất tôi từng thấy.” Nhớ tới Tưởng Diệp, những năm gần đây anh chăm sóc ân cần mẹ con cô, cô rất cảm kích, thực ra Tưởng Diệp còn nhỏ hơn cô một tuổi, trong lòng cô anh như một người em trai.
“Câm mồm! Tôi không muốn nghe tình sử của cô! Được! Nếu con đường này là tự cô chọn, như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!” Hắn hoảng hốt che giấu ánh mắt bi thương, nắm chặt nắm đấm, cô nói có một người đàn ông tốt trước mặt hắn, điều này làm hắn phát ghen, cùng với lửa giận đốt lên cháy rừng rực, cũng nhanh chóng thiêu rụi lý trí hắn!
“Anh chưa từng khách khí với tôi qua, không phải sao?” Nàng có chút ưu thương trả lời, khóe môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, trong con người mập mờ làn sương nhỏ, có lẽ là kiếp trước cô nợ hắn, thật ra cô muốn cũng không nhiều, những chuyện không sung sướng, chỉ là muốn ở hắn một tiếng —— thật xin lỗi, nhưng là, sợ điều này cũng chỉ là một hy vọng xa vời chứ?
Huống chi, bọn họ là kẻ thù, là kẻ địch, không phải sao?