Thời điểm Tường Vi quay trở lại phòng họp, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, không ai lên tiếng, giống như tất cả đều đang đợi chỉ thị của Hắc Diêm Tước, tâm tình ai nấy đều như đang ngồi trên bàn chông.
Người vừa mới bị bút máy đâm xuyên ngón tay không còn thấy bóng dáng, vết máu kéo dài cũng đã được nhân viên lau sạch, giống như một màn máu tanh vừa rồi chưa từng xảy ra.
Tường Vi hít sâu một hơi, quay về đứng bên cạnh Hắc Diêm Tước, sống lưng cứng ngắc ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cực lực ngồi phạm vi cách xa hắn, người đàn ông này luôn biết cách khơi lên chuyện độc ác đau khổ chôn sâu dưới đáy lòng cô!
Hắn đang ngầm nhắc nhở cô, phàm là người nuốt tiền của hắn, người đó đều không có kết quả tốt! Cô cũng không ngoại lệ.
“Chuyện giám đốc Lý, chỉ là làm gương cho các người, ở Hắc thị, biết thân biết phận, ai cũng đều có chức trách riêng, tôi tất sẽ không bạc đãi các người.” Đợi Tường Vi ngồi xuống, Hắc Diêm Tước mới lại nói tiếp, “Hôm nay tôi muốn thông báo chuyện thứ ba. . . . . .”
Hắn dừng lại vài giây, cố ý nhìn lướt qua sắc mặt vẫn còn tái nhợt của Tường Vi, sợi tóc bên trán còn nhỏ vài giọt nước, thanh khiết hấp dẫn, vô luận là nhìn từ ngọc độ nào, người phụ nữ này đều mẹ kiếp cực kỳ xinh đẹp!
Bỗng chốc, bụng dưới của hắn lại dấy lên một trận lửa dục, nhớ tới cảm giác tốt đẹp hôm qua khi cô trên người hắn, vật thể dưới không khỏi to lớn dần lên.
Nhưng sắc mặt bên ngoài hắn vẫn lạnh lùng như thường, không nhìn ra bất kỳ sơ hở, tiếp đó, âm thanh trầm thấp chậm rãi thốt ra: “Chuyện thứ ba, chính là tôi chuẩn bị bán đấu giá công khai ba đồ vật giá trị của Thẩm thị, đây là ba vật phẩm vô giá, là do Thẩm thị từng nợ Hắc thị mà cầm cố, giá khởi điểm là một đồng!”
Vừa dứt lời, phòng họp nhất chợt xào xạc.
Những người làm trong công ty lâu năm đều rõ ràng, mười một năm trước, dự án Hắc thị thu mua Thẩm thị, từng chấn động thị trường trong thời gian dài.
Hôm nay, Hắc tổng lại công khai bán đấu giá ba vật phẩm vô giá của Thẩm thị, về phần đó là ba vật phẩm gì, bọn họ đều không biết, nhưng không thể tưởng tượng được là, giá khởi điểm lại chỉ có một đồng! Chuyện này. . . . . . Đúng là trời sập!
Sau khi nghe được hai chữ ‘ Thẩm thị ’, sắc mặt Tường Vi càng tái nhợt hơn! Đột nhiên cô trừng mắt, quay sang nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước, trong ánh mắt có nghi ngờ có tức giận có bi thương, quá nhiều cảm xúc phức tạp, không biết dùng lời nào để diễn tả.
Hắn thật là quá đáng!
Cô biết, hắn đang nói ‘ Thẩm thị ’, chính là dòng họ cô! Nhưng cô chưa từng nghe qua thì ra Thẩm thị còn ba món vật phẩm cô giá, quá đáng chính là, hắn lại lấy một đồng làm giá khởi điểm, đây chẳng phải là bán cũng như cho không vật phẩm vô giá còn sót lại của Thẩm gia hay sao?
“Buổi đấu giá sắp tới sẽ được cử hành, những bộ phận liên quan mau chuẩn bị sẵn sàng!” Hắn cố ý coi thường ánh mắt tố cáo của Tường Vi, nhìn thẳng vào những hội đồng viên khác, “Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc.”
Quyết đoán mà tan họp, đám thuộc hạ cũng không dám ở nơi làm người ta hít thở không thông thêm một giây nào, mọi người gần như đi ra hết, sợ bị Hắc tổng máu lạnh bắt được nhược điểm gì, lại bị tai hoạ rơi trúng đầu!
Đợi sau khi mọi người ra ngoài hết, hắc Diêm tước ấn vào cái nút xe lăn, cũng chuẩn bị rời khỏi.
Tường Vi cũng nhịn không được nữa mà đứng lên, đuổi theo tốc độ của hắn, hắn di chuyển quá nhanh, xe lăn cứ như một chiếc ô tô con,
cứ như cố ý cài đặt, tốc độ rất nhanh, nàng đuổi theo thở hồng hộc, ở phía sau hắn nói: “Những vật phẩm kia, có phải của Thẩm gia chúng tôi không? Tại sao anh phải bán tháo? Anh muốn phá huỷ tất cả Thẩm gia chúng tôi có phải không?”
Hắn không biến sắc, gọi điện thoại cho A Hải, sau đó đứng chờ thang máy riêng của mình, đinh một tiếng, hắn mau chóng ân xe lăn đi vào, bấm nút thang máy.
“Này! Anh có nghe thấy không! Anh đứng lại đó cho ta!” Tường Vi cực kỳ tức giận, mắt thấy cửa thang máy sắp đóng, cô lấy can đảm chen vào.
Khoé môi hắn nâng lên một đường công đẹp mắt, rồi mau chóng ẩn dưới vẻ mặt lạnh lùng.
“Hắc Diêm Tước, hôm nay rốt cuộc anh có ý gì? Tôi tuyệt đối không cho phép anh bán miễn phí ba vật phẩm vô giá của Thẩm gia! Sao anh có thể sỉ nhục chà đạp gia tộc tôi như vậy!”
Tường Vi đứng ở trong thang máy, hồn nhiên không hay cửa thang máy đã sớm khép lại, hơn nữa còn không biết là đi lên tầng nào, chống nạnh, giận đến đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm ngồi tên đàn ông cao ngạo ngồi trên xe lăn trên.
Bộ dáng hắn vẫn hời hợt, chỉ có thói quen đầu lông mày hơi nhíu lại, “Tôi nói rồi, cho phép ngươi gọi tên tôi, nhưng không có nghĩa là cô có thể gọi thẳng cả tên cả họ!”
Hít sâu một hơi, Tường Vi nhịn xuống cảm xúc kích động muốn tiến tới bóp chết tên đàn ông hèn hạ này, vừa nghe đến chuyện Thẩm gia, cô đều không thể bình tĩnh, “Tại sao muốn bán tháo vật phẩm của Thẩm thị? Tại sao muốn bán tháo hết? Anh có thù hận gì có thể nhằm vào tôi, tôi chỉ hi vọng những vật phẩm kia vẫn có thể thuộc về Thẩm thị, mặc dù chúng sớm nằm trong tay anh, nhưng xin anh không cần giày vò, được không?”
“Chậc chậc, cô khẩn trương làm gì? Giá khởi điểm là một đồng, lúc nào cũng hoan nghênh cô đấu giá.” Hắn không có ý tốt nhếch khoé miệng, nhìn cô tức giận đến đỏ mặt, không khỏi tốt bụng đưa ra kế sách.
“Không. . . . . . Đây không phải là tác phong của anh! Đây chắc chắn là có âm mưu! Hủy bỏ buổi đấu giá này đi có được không?” Cô lo lắng những vật phẩm danh giá cuối cùng của Thẩm gia, sau khi bị hắn bán tháo, cô sẽ không cách nào lấy lại!
“Hmm, cô cầu xin tôi?” Hắn hừ lạnh một tiếng.
“Rốt cuộc phải thế nào, anh mới bằng lòng hủy bỏ buổi đấu giá này? Còn nữa, ba vật phẩm kia rốt cuộc là gì?” Cô lo lắng hỏi, hoàn toàn không biết lo lắng của cô toàn bộ viết ở trên mặt, nhìn một cái là biết được suy nghĩ trong lòng cô.
“Tới đây!” Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười tà ác.
Tường Vi cả kinh, “Cái gì?” Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cô có cảm giác quen thuộc đến đáng sợ.
“Cô muốn biết ba vật phẩm kia là gì không phải sao?” Hắn cười có dụng ý khác.
Cô nghi ngờ nhíu chặt mi tâm: “Là cái gì?”
“Tới đây, tôi liền nói cho xô biết!” Khóe miệng hắn nâng lên một đường cong, cực kỳ hài lòng vẻ hiếu kỳ của cô.