Đêm ấy, thế mà Hắc Diêm Tước sốt cao!
“Bác Ân, anh ấy thế nào rồi?”
Tường Vi đứng bên giường, nhìn gương mặt Hắc Diêm Tước nóng đỏ, không tránh
khỏi lo lắng, cô chẳng ngờ được người đàn ông cường thế như anh, cô cũng chỉ phản kích bằng một đòn nhỏ nhoi, đạp anh vào hồ bơi thôi mà, thế mà anh ngâm nước liền phát sốt rồi!
Thật không tưởng tượng nổi!
Tên đàn ông này cực đoan cường thế, mà trong một giây phút, cô lại cảm
thấy anh yếu ớt không chịu nổi một kích!
“Bác đã châm cứu hạ sốt cho tiên sinh, thật may là người giúp việc kịp thời phát hiện nếu để
lâu não bộ thiếu dưỡng khí, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!” Bác
Ân cau mày nói.
Trong lòng Tường Vi sợ hãi, khi ấy cô thật sự là quá tức giận, anh nhẫn tâm đẩy cô từ chỗ cao như thế xuống, chẳng lẽ
còn mong cô nằm rạp dưới chân anh nhỏ nước mắt cảm kích sao?
Nhưng mà, cô cứ nghĩ anh sẽ hô cứu mạng, không ngờ anh bướng bỉnh như thế!
Bướng bỉnh đến nỗi thà chết đuối cũng không chịu cầu cứu một câu!
“Hắc Tường Vi! Cháu chăm sóc tiên sinh kiểu gì đấy, lúc ngài ngã vào vào bể bơi, cháu chết tiệt đang ở chỗ quái nào?!”
Chợt, một tiếng động vội vàng vọng vào từ ngoài cửa, Mai Linh hầm hầm tiến
vào phòng ngủ của Hắc Diêm Tước, khí thế áp bức Tường Vi!
Mà mợ Hắc đi theo sau lưng Mai Linh, cúi đầu, một dáng vẻ nô tài trời sinh.
“Mai Linh?” Tường Vi nhăn lông mày, quay đầu lại nhìn bóng dáng cao gầy quần áo ăn mặc đều mang phong cách Âu Mĩ, đến giờ, cô vẫn không quen dung
mạo sau khi phẫu thuật của Mai Linh, tuy là so với ngày trước cô ta xinh đẹp hơn nhiều, rất có hương vị con lai, nhưng mà cái khí thế ương ngạnh của cô ta, lại giống hệt năm xưa.
Tường Vi lại tiện thể liếc
mắt nhìn mợ Hắc đang cúi đầu, nhớ lại tất cả những điều tối nay nghe lén được ở trên tầng thượng, không khỏi dựng hết cả tóc gáy lên!
Mợ Hắc này… Ở nhà họ Hắc hai ba mươi năm, do bà ta ẩn giấu quá sâu, cho
nên mới lừa gạt được ánh mắt của biết bao nhiêu người chăng?
Cô quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đàn ông họ Hắc đang nằm trên giường
lớn, hiếm có khi gương mặt bị nung đỏ, làm nổi bật chăn đệm màu đen,
giống như đứa trẻ sợ hãi giả bộ ngủ mê man. Anh có biết mợ Hắc đã làm
những gì không?
Nếu mà anh biết cái chìa khóa vạn năng đó do mợ Hắc làm, chắc anh giận điên lên mất?
Khổ nỗi, cô không có chứng cớ, cô cũng không biết mợ Hắc sau lưng có mục
đích gì, nên cô chọn im lặng, yên tĩnh theo dõi diễn biến.
“Đừng gọi tôi, thật sự là cô làm tôi quá là thất vọng! Hôm đó gặp lại cô ở
‘Nami’, tôi còn tưởng cô sẽ chăm sóc tiên sinh thật đàng hoàng, không
nghĩ là mới qua có vài ngày, tiên sinh đã gặp phải chuyện nguy hiểm thế
này, thử hỏi cái chuyện chăm sóc mà cô làm, cô cólàm được đến nơi đến
chốn sao?”
Mai Linh nghiễm nhiên một dáng vẻ đang khiển trách
người làm, giận dữ hét vào mặt Tường Vi. Giữa hai cô, không phải sớm đã
là cái tình trạng này rồi sao, dù cho chuyện kia đã xảy ra năm năm rồi,
nhưng mà công phu gào thét mắng mỏ cô của Mai Linh chẳng kém đi tẹo nào!
Nhìn Mai Linh phách lối chỉ trích, cô không nhịn được mà khẽ cười, làm sao mà, người nhà họ Hắc lại giống nhau thế nhỉ?
Hắc Diêm Tước thì tất nhiên khỏi cần nói, ngay cả cái đám người làm anh ta thuê, ai ai cũng là loại vênh váo hung hăng.
Kẻ bất đồng duy nhất chính là cô, nhưng đã không phải là Tường Vi của năm
năm trước nữa, đã không còn là cô
bé chỉ biết núp một chỗ run lẩy bẩy,
vì Tiểu Trạch, cô học cách dũng cảm, cho nên những sự tình kiểu này, cô
rất bình tĩnh đối mặt, nhẹ nhàng giương khóe miệng, TườngVi không kiêu
ngạo không siểm nịnh nói___
“Tuy là tôi trông chừng tiên sinh,
nhưng mà đâu thể 24h đều hầu hạ bên cạnh ngài, hơn nữa, tôi chỉ là người trông chừng, chứ đâu phải chủ nhân của ngài, ngài ấy muốn đi đâu, muốn
làm gì, đâu thể do tôi khống chế, cho nên tôi thấy là tôi chẳng có lỗi
gì trong vụ này.”
Thành thật mà nói, chỉ có thể trách anh quá nặng sĩ diện, không chịu cầu cứu!
“Cô nói cái gì cơ? Tôi không nghe nhầm chứ!” Mai Linh khó tin mà mở to hai
con mắt, kinh ngạc nhìn Tường Vi, trong lòng lại thầm e ngại, nha đầu
chết tiệt không giống như ngày trước nữa rồi, Mai Linh cứ nghĩ cô giống
như quá khứ, cúi đầu không dám phản bác, thế mà giờ đây cô lại học được
cách mạnh miệng! “Tiên sinh là do cô chăm sóc, chỉ tẹo nữa là cô hại
chết ngài, cô dám bảo cô không có lỗi?”
Mai Linh không khỏi cao giọng, đôi mắt đen mở to có vẻ dữ dội.
Liền vung tay lên, ngay trước mặt mấy người giúp việc___
Bốp!
Hung hăng tạt một cái lên mặt Tường Vi!
Nhất thời, mọi người sợ đến run lên! Mợ Hắc cũng khiếp sợ mà nhìn Mai Linh,
thầm chột dạ, Mai Linh quá vọng động rồi, trước mắt thì Tường Vi chính
là kẻ được tiên sinh sủng đấy!
Bên má phải của Tường Vi có cảm giác đau đớn, theo phản xạ, cô vung tay lên___
Bốp!
Một cái bạt tai thanh thúy tương tự, mọi người lại cùng nhau sợ đến ngây người!
Thế mà bọn họ lại thấy, tiểu thư Tường Vi luôn luôn dịu dàng, vung tay đáp lễ Mai Linh bằng một cái tát!
“Hắc Tường Vi! Cô dám đánh tôi!” Mai Linh che má phải, mở miệng tức giận kêu một tiếng, trong lúc nhất thời nhục nhã xâm chiếm trí óc, cô ta vung
tay lên, muốn hướng tới má trái của Tường Vi___
“Dừng tay!” Lần
này, Tường Vi nhanh chóng phản ứng cản cánh tay đang vung đến của Mai
Linh, giữ thật chặt, ngẩng khuôn mặt bất khuất lên, khóe miệng cô kéo ra nụ cười lạnh, “Đừng quên, tôi mang họ Hắc đấy! Ở chỗ này, ít nhất cô
còn phải gọi tôi một tiếng tiểu thư! Mợ Hắc, mợ nói phải không!”
Một cái tát này của Mai Linh, đã nhắc cô về nỗi đau thấu tim đã trải qua!
Nhớ tới việc họ đối với chú Lực Minh vô tình, cô liền không chịu được mà đứng thẳng lưng, cho dù đây không giống với tình cách vốn có của cô,
không có nghĩa là cô sẽ mềm yếu!
“Đúng, đúng, Tường Vi tiểu thư! Mai Linh, cháu tới đây cho thím! Đây là phòng của tiên sinh!” Mợ Hắc
vội vàng lao đến, một bên ngăn chặn Mai Linh đang muốn nổi đóa, vội vàng nói đúng với Tường Vi, kéo Mai Linh vào trong góc phòng, nhỏ giọng
khuyên bảo Mai Linh.
Tường Vi xoa xoa má phải đau đớn, quay đầu
lại, nhìn qua Hắc Diêm Tước đang nằm trên giường không ngừng đổ mồ hôi,
lo lắng hỏi “Bác Ân, hình như anh ấy sốt không nhẹ.”