“…. Ha ha, không phải là không thể đi mà là…” Mỹ Nhi vốn định nói là sẽ tham dự cùng với Hắc
Diêm Tước, chẳng ngờ Tường Vi ngắt lời cô ta luôn___
“Tôi có thể
đi thay cô không?” Trong lúc cấp bách Tường Vi trot ra lời, lập tức ý
thức được mình đã đường đột, đành phải đổi đề tài, “Ấy, ý tôi là, nếu
như cô không đi được, tôi có thể đi thay cô… Tôi chỉ nói tùy tiện thôi,
dù gì người Hà công tử muốn mời là cô cơ mà…”
“Đương nhiên là
không vấn đề gì!” Mỹ Nhi không ngờ cô lại mắc câu nhanh như vậy, thật là quá thuận lợi rồi, “Tôi chỉ cần gọi điện báo lại với Hà công tử là được thôi, vé mời của tôi vẫn còn ở trong căn hộ đấy.”
Lời Mỹ Nhi
làm Tường Vi dấy lên vô vàn hy vọng, đôi mắt cô sáng lấp lánh, “Cảm ơn
cô, tôi chỉ nghĩ là đó nhất định sẽ là một buổi dạ vũ rất đáng mong đợi, không đi thì thật đáng tiếc.”
Lòng cô kích động, nhưng lại sợ
mình biểu hiện lộ liễu làm Mỹ Nhi sinh nghi, không ngờ tối nay cô thật
sự có thu hoạch, dù có bị thương, cô cũng thấy rất đáng, ngày mai… Chỉ
ngày mai là có thể gặp được Tiểu Trạch rồi sao?
Khóe miệng Mỹ Nhi khẽ nhếch lên một nụ cười hả hê, xem ra đêm nay cô ta cần phải tính toán cho kỹ mới được!
Sau khi lấy được tấm vé mời từ trong tay Mỹ Nhi, lòng Tường Vi đều là sự
kích động. Không ngờ mọi thứ lại thuận lợi như vậy, Mỹ Nhi gọi điện báo
cho Hà công tử, anh ta một phát đồng ý luôn.
Mặc dù điều này làm cô mơ hồ bất an, nhưng mà ngày mai cho dù như thế nào cô cũng nhất định phải ra ngoài, cho dù là đầm rồng
hang hổ cô cũng muốn đi gặp Tiểu
Trạch!
Đêm đó, sau khi chú Hải đưa cô về nhà họ Hắc, Hắc Diêm Tước cả đêm không về.
Còn cô thì hưng phấn đến nỗi ba giờ sáng mới bình yên đi vào giấc ngủ, cô
mơ một giấc mơ thật dài, trong giấy mơ ấy toàn là những hình ảnh vui vẻ
của cô và Tiểu Trạch, gương mặt vùi trong gối của cô chảy ra nước mắt
hạnh phúc….
Tối nay là buổi dạ vũ đầu tiên từ khi kim cương ‘hồn’ ra đời, sẽ trưng bày châu báu mới nhất của kim cương ‘hồn’, khách khứa
đều là những doanh nhân nổi danh của thành phố đến ủng hộ, vì vậy phía
ban tổ chức cũng đặc biệt thận trọng.
Điệu nhạc Waltz du dương vang lên trong phòng khách, những khách khứa phục sức xinh đẹp theo tiếng nhạc lần lượt vào bàn.
Trong một góc bên ngoài hội trường, bên dưới một hàng rương lớn đã sớm có một bé trai nho nhỏ nằm rạp xuống, gương mặt nó mềm mại, được khảm lên hai
khối ngọc đen láy sáng láng giống hệt nhau, hai hàng mi thật dài bất
động, trong đôi mắt phát ra thứ ánh sáng bén nhọn, xuyên qua lỗ nhỏ nhìn chăm chú vào từng hoạt động trong hội trường.
Lỗ nhỏ trên tấm
vách nhắm thẳng vào những thứ được chứa trong tủ kính bảo hiểm, nơi đám
châu báu kim cương quý giá nổi tiếng đang phát ra sáng long lanh.
Trên gương mặt mềm mại của cậu bé có một vẻ hưng phấn lạ thường, nó thích
mấy cục đá sáng long lanh rực rỡ kia, cho nên chúng sẽ trở thành đồ chơi của nó thôi!