Nhưng bàn chân chết tiệt! Anh không đứng lên được!
"A, anh không đứng lên được có phải không? Một tháng, không phải anh vẫn
luôn không có sức lực đứng lên sao? Dựa vào cái gì động một chút lại
muốn người khác phải chết? Nói cho tôi biết, còn bao lâu nữa anh mới
chịu đứng lên? Con bao lâu nữa anh mới chịu đưa hai mươi tỷ cho tôi?
Cuộc sống như vậy rất dài, tôi rất vất vả, thật sự rất vất vả, hu hu.... ......"
Tường Vi túm chặt cổ áo của anh, hồ ngôn loạn ngữ, tay
chân cô luống cuống, giờ phút này cô không biết dùng tâm tình gì để hình dung, cô sợ bọn người Tiểu Trạch trốn không thoát, Hắc Diêm Tước sẽ
không chút lưu tình mà giết chết thằng bé.... ...... Anh đã từng làm như thế, bức cô sẩy thai, cô hoàn toàn tin tưởng anh có thể giết chết Tiểu
Trạch lần nữa!
Hắc Diêm Tước chợt nắm chặt lấy bàn tay của cô:
"Rốt cuộc nhịn không được rồi sao? Không thể chờ đợi được muốn cầm lấy
tiền với người yêu của cô song túc song tê* à? Thẩm Tường Vi, ở bên cạnh tôi khiến cô cực khổ như vậy sao? Có phải hầu hạ một người què khiến cô không chịu đựng được phải không?"
Nếu không phải hai mắt cô bị
nước mắt che phủ, cô hẳn là sẽ thấy được nổi đau đớn hằng sâu trong đôi
mắt anh! Nhưng cô không nhìn thấy, nghĩ anh là một người đàn ông giỏi
ngụy trang tàn ác, không phải tất cả mọi người đều thấy được nội tâm của anh, anh chỉ che giấu bản thân mình thật tốt, cho dù tổn thương người
xung quanh, anh cũng không rơi một giọt nước mắt!
"Đúng! Là năm
đó tôi tình nguyện chết, cũng không đồng ý trở lại bên cạnh anh, chẳng
lẽ anh còn nghĩ rằng ngày hôm nay của năm năm sau, tôi sẽ cam chịu quỳ
rạp dưới chân anh sao? Tôi nghĩ anh đã què rồi sẽ khiêm tốn một chút,
lại không nghĩ rằng anh là một người độc ác không có tình người! Anh
muốn ai chết, khiến ai chết, ánh mắt cũng không chớp một cái!"
Tường Vi tức đến không lựa lời nói, anh chừa từng chính thức quan tâm đến cô, còn chưa tính, hôm nay cô xuất hiện trước mặt anh, anh lại không có
chút quan tâm nào đến cái thai cô mang trong bụng cách đây năm năm!
Anh chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ nói, anh hoàn toàn đã quên cô từng mang thai đứa con của anh!
"A.... ..." Tường Vi đau đến rên khẽ một tiếng.
Đồng thời đôi chân thon dài của Hắc Diêm Tước cũng đá trúng vách tường.
Anh lại không có chút cảm giác đau đớn nào, một đôi mắt lạnh lẽo đầy tơ
máu, bàn tay không khống chế bóp cái cổ mảnh khảnh của cô, giận dữ hét:
"Đúng, tôi muốn người chết, ánh mắt sẽ không chớp một cái! Như
vậy.......Bây giờ cô thừa nhận cô tiếp cận tôi là có mục đích riêng sao? Cô phải biết, người nào phản bội tôi sẽ không bao giờ có kết cục tốt!
Mà cô.... ....!"
Bộ ngực anh cứng lại, nghẹn ngào nửa giây, thậm
chí anh còn không điều tra rõ tình huống, ngu ngốc giống người yêu của
cô đi đua xe! Xem như thua lỗ một đôi chân, anh cũng không sợ! Mà giờ
phút này, cuối cùng cô cũng nói ra những lời từ đáy lòng, cô bị buộc là
do bất đắc dĩ, cô hoàn toàn khinh thường hầu hạ một người què như anh!
Uổng công anh tập trung tinh thần cướp lại cô, anh thầm nghĩ nghe cô
nói, ba chữ năm đó có phải là thật hay không, đổi lại là sự vô tình của
cô "tôi hận anh!"
Anh làm chuyện ngu ngốc phải không? Anh vì
người phụ nữ này, suýt chút nữa đã hủy diệt chính mình, anh cho rằng cô
thật sự đã chết rồi, nhưng mà thật sự cô không chết!
Mà chân của anh lại bị gãy!
"Tôi nên sớm đoán được, người phụ nữ tham lam này, khẳng định sẽ không vì hai mươi tỷ đơn giản như thế! Nửa đêm lẻn vào thư
phòng của tôi, muốn tìm cái gì? Tự tiện xông vào căn phòng của cha tôi
năm đó, thậm chí còn trang bị chìa khóa vạn năng! Thẩm Tường Vi, tôi đã
bỏ sự đặc sắc của cô suốt năm năm rồi, làm cho tôi hoàn toàn không biết
bây giờ cô là một người như thế nào? Nhưng mà tôi cũng dám khẳng định,
cô đã không còn là cô gái đơn thuần của năm đó, vậy lần này trộm châu
báu, cô đang ở đây khóc vì người nào?"
Anh hung ác nói, trong
đôi mắt không có một từ ngữ nào để diễn tả nổi đau đớn và căm hận, tay
cũng dùng sức bóp cái cổ mảnh khảnh của cô!
"Khụ khụ.... ...."
Tường Vi cảm thấy yết hầu ngạt thở, giọt nước mắt nơi khóe mắt lặng lẽ
chảy xuống, ánh mắt lại không đồng ý lời đề nghị, trong lòng cô khiếp sợ và đau đớn, anh vẫn không thay đổi, đúng không? Thủ đoạn máu lạnh và
độc ác nhưn thế, đối với cô mà nói, từ lâu đã thành thói quen! Nhưng cô
tuyệt đối sẽ không để Tiểu Trạch bị giết chết! Cho dù muốn đổi cái mạng
của cô!
"Tiên sinh! Tiên sinh, các người làm gì vậy......."
Lúc này chú Hải và đám người làm xông đến, ông ta nhìn thấy hai bóng dáng trong xe, vì vậy vội vàng chạy đến.
"Tiên sinh, ngài hãy bình tĩnh một chút, cô Tường Vi rất khó chịu......." Chú Hải cố gắng đẩy cánh tay cứng như sắt của Hắc Diêm Tước ra, anh bóp quá chặt, mặt cô Tường Vi bị nghẹn đến đỏ bừng, lại bóp đến nỗi gương mặt
cô bắt đầu chuyển sang trắng.... ...... ...
Lúc chú Hải thở hổn
hển nói thì Hắc Diêm Tước từ từ bình tĩnh lại, khớp xương ngón tay trở
nên cứng ngắc, dần dần buông cổ Tường Vi ra.... ...
Chú Hải cẩn thận đỡ Tường Vi: "Không sao chứ, không sao chứ!"
Tuy chú Hải không hiểu tại sao tiên sinh trở nên thô bạo như thế, nhưng ông không dám mở miệng hỏi, hơn nữa giờ phút này không phải là lúc!
Chú Hải nhìn lướt qua bề mặt vách tường, ngạc nhiên mở to hai mắt: "A.......Tiên sinh, chân ngài chảy máu rồi!"
Tương Vi hơi hoảng sợ, hít thở từng ngụm, tùy ý để chú Hải ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, từ trên người Hắc Diêm Tước xuống!
Hắc Diêm Tước mặt không đổi sắc, lạnh lùng như một tờ giấy, chậm rãi đẩy xe lăn lui về phía sau, vết máu kinh hãi trên vách tường đập vào mắt,
nhưng anh vẫn xem thường, phải chăng toàn bộ cảm giác đau đớn của đôi
chân đã chuyển sang lòng anh? Nếu không tại sao tim anh như bị dao cắt?
"Cô Tường Vi, cô không sao chứ?" Chú Hải lo lắng nhìn vệt nước mắt trên mặt Tường Vi.