“Ngừng! Phạm pháp? Cô mày phải chịu khổ vì cái mớ luật pháp chó má này đấy! Luật pháp chỉ là
thứ vô dụng với cô mày thôi! Tóm lại, cháu tạm dừng tay, tất cả đã có cô an bài! Còn nữa, không phát hiện tung tích Hắc Diêm Tước ở hiện trường, cháu nói thật đi, Tiểu Trạch có phải con hắn không?”
Cả người Tường Vi run lên, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi: “Sao tự dưng cô lại hỏi thế?”
“Tốt thôi, cháu đã nói thế thì cô cũng biết đáp án rồi!”
Trong lòng cô căng thẳng, vội vàng phủ nhận: “Không! Không phải đâu, Tiểu Trạch không phải con anh ấy!”
“Cháu không lừa được cô đâu, hình thức Tiểu Trạch giống hắn ta như vậy, không nghi ngờ gì bọn họ chính là cha con! Cháu vừa nói thế, cô càng khẳng
định suy đoán của mình! Cũng tốt, trong tay chúng ta có thêm quân cờ vua rồi!”
“Cô, Tiểu Trạch cũng là hậu duệ nhà họ Thẩm mà! Cô…” Tại
sao tàn nhẫn vậy! Mấy chữ này Tường Vi nhịn xuống, không thể nào nói ra
với cô mình được.
“Cháu im đi, đó là con hoang nhà họ Hắc! Nếu
không phải thấy cháu đáng thương lại giúp bọn ta làm việc, cô đã sớm
muốn giết luôn cái đứa con hoang ấy đi! Tóm lại, cháu nên ngoan ngoãn
nghe lời, dù sao nếu không rơi vào bước đường cùng, cô cũng chẳng muốn
giết chóc máu mủ của Thẩm gia!”
Lời cô ta vừa dứt, người dẫn chương trình gõ búa___
“50 triệu! Người mua kia thắng!”
Nghỉ một thời gian ngắn, món đồ thứ hai được trình diện trên đài.
“Tiếp đây, là cuộc đấu giá món đồ thứ hai Thẩm thị đã thế chấp, mọi người có
thể thấy, trước mặt tôi đây đang có một hộp thủy tinh trong suốt, là một bình gốm phúc thọ hai tai có từ đời Càn Long nhà Thanh, trải qua giám
định, đã xác nhận đây là một món hàng giả cực kỳ tinh vi, có giấu bí ẩn,
giá khởi điểm vẫn là một đồng!”
Người dẫn chương trình vừa dứt
lời, toàn trường liền xôn xao. Nghe nói món đồ giả cổ này đã khiến rất
nhiều nhà thẩm định ngày đó nhầm lẫn, mà người xưa giấu thứ bí ẩn gì
trong đó thì gần như không có ai biết, nhưng không thể phủ nhận, cho dù
là đồ dỏm, nhất định cũng có giá trị liên thành!
“Một trăm vạn!” (tức 1 triệu)
“1,5 triệu!”
Tiếng trả giá liên tiếp cất lên, Tường Vi đứng hàng cuối sững sờ nhìn chiếc
bình. Là một bình phúc thọ hai tai, miệng bằng, cổ mảnh, bụng lớn, có
hai tai, hoa văn trên cổ tách rời với phần bụng, hình vẽ chính của nó là mặt hoa, trên bụng có điểm hình con dơi và hồ lô, biểu đạt ý nghĩa phúc thọ song toàn…. Cái bình hoa này, quen lắm, cô nghĩ ra rồi___
Cô từng nhìn thấy cái bình này trong thư phòng Hắc Diêm Tước! Nó từng
trông rất bắt mắt trên giá sách của anh, lúc đó cô chỉ nghĩ nó là một
tác phẩm nghệ thuật bình thường! Giời ạ! Thế mà cô chẳng hề hay biết cái bình hoa này là đồ nhà họ Thẩm!
Chợt có cảm giác như bóp cổ tay (tớ cũng không hiểu chỗ này), anh chưa bao giờ giấu chúng đi, chỉ trách cô không nhận ra chúng mà thôi!
“20 triệu!” Đã có người trả 20 triệu!
Tường Vi đang chờ cô mình ra lệnh, nhưng chưa đợi cô ta nói gì, Tường Vi đã không nhịn được mà giơ loạn bảng số lên___
“25 triệu!”
Bảng số vừa hạ, người lúc nãy mới mua được nhà tổ Thẩm gia lần nữa giơ bảng: “50 triệu!”
Cả hội trường lần nữa kinh ngạc!