Một đêm đông rét lạnh, khó mà tưởng tượng được, tối nay là một tối giáng
sinh không ngủ, vốn là một đêm mừng vui, cô lại được trải nghiệm loại
đau khổ sống chết lần đầu tiên.
Đêm chậm chạp dai dẳng, mỗi lần hít thở, cô đều cảm nhận nỗi đau đớn.
Đầu óc cô hỗn độn, chỉ nhớ mang máng mình bị người đàn ông nọ ôm lên một
chiếc xe, sau đó cô không biết mình đi đâu, rồi bị mang lên một cái
giường, ý thức mơ hồ, cô cảm thấy vết thương đang được xử lý, đau đến
nỗi bất tỉnh!
Mơ mơ màng màng, không biết chống đỡ bao lâu, cô mới dần ổn định lại.
Chỉ cảm thấy rất lâu sau, chợt có một thân thể nóng bỏng cường tráng tựa vào lưng cô, ôm trọn cô vào trong ngực.
“Ưhm…” Cô rên một tiếng theo bản năng.
Cái ôm này hoàn toàn lấy tư thái mạnh mẽ vây cô trong vòng tay, như bảo vệ, lại như giam cầm…
Tường Vi hơi giãy dọn trên giường, nằm nghiêng vai phải, cơ thể ấm áp phía
sau làm cô có cảm giác rất quen thuộc! Đây là mơ sao?
Khi còn
nhỏ đã từng chăn không đủ ấm, mẹ sẽ ôm lấy cô từ phía sau giống như vầy, sưởi ấm cho cô. Cô từng cảm thấy mẹ là người dịu dàng nhất trên thế
giới, dù cho cha có từng cho bọn họ biết bao nước mắt, nhưng chỉ cần có
mẹ, cô chẳng sợ gì…
Sau lưng là cơ thể ấm áp, như có một năng
lượng hùng mạnh ghìm cô thật chặt trong ngực, bá đạo mà dịu dàng, làm
Tường Vi không khỏi có loại ảo giác lồng ngực đang ôm cô cực kỳ giống
với Tước.
Ngay sau đó, hơi thở nóng bỏng lại gần cổ cô, liếm cắn lung tung trên tai cô…
Làm cô khẽ run, cách hôn này thật quen… Tường Vi dùng hết hơi sức, nằm im
lìm, chỉ sợ mình vừa động sẽ phải tỉnh lại, sợ người phía sau biết mất
không thấy nữa.
Cô cố vùng vẫy, cái lưỡi nóng bỏng quấn chặt lấy vành tai mịn màng
của cô, thuần thục mút vào, bàn tay to lớn dần dần
luồn vào trong tấm chăn mỏng, tinh tế tránh vết thương, nhẹ nhàng nắm
lấy bầu ngực cô mà vuốt ve…
Tường Vi nhắm chặt hai mắt, cô nhận
ra những cái hôn này, đôi tay này, nhiệt độ này… khẽ run lên, một hạt lệ óng ánh trong suốt từ khóe mắt chảy ra.
Cơ thể sau lưng không những không dừng động tác, mà còn dán chặt vào cô hơn, càng hôn mãnh liệt hơn.
Trong lòng Tường Vi rung động mãnh liệt, ý thức hơi mơ hồ nhưng không cách nào vô cảm với mộng cảnh chân thật này!
Ngay lúc này___
Cô cảm nhận được ngay dưới mông mình một ngọn lửa nóng bỏng!
Cảm giác quen thuộc như thế! Nước mắt không nhịn được mà ào ào chảy ra…
“Ưhm…” Cô ngâm lên thật khẽ, không có hơi sức để nói, cô chỉ cảm thấy giấc
mộng này thật đẹp, bỗng nhiên, cô cảm giác thấy bàn tay to lớn sau lưng
kia kéo xuống___
Một thanh kiếm nóng bỏng đặt cạnh u huyệt của
cô. Tường Vi hé miệng hít một ngụm khí lạnh, nhíu chặt lông mày, lông mi thật dày đang che đậy đôi mắt như ngọc đen khẽ run run, nước mắt chảy
ra…
“Ưhm___” Đột nhiên cô rên lên một tiếng!
Cảm nhận thanh kiếm kia xuyên vào cơ thể mình! Cảm giác xuyên thấu quen thuộc này, nhiệt độ nóng rực này, hơi thở thô trọng này…
Tường Vi cắn chặt cánh môi, im lặng chấp nhận chuyển động quen thuộc, sợ mình không nhìn được mà bật tiếng khóc….