“Năm trăm triệu đôla?” Khóe miệng Hắc Diêm Tước khẽ nhếch, môi lạnh cười khinh thường, năm trăm triệu đô đối với hắn mà nói, quá lắm cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông(*), nhưng..... “Luật sư Ngô nói có chính xác không vậy? Sáu năm trước cũng chỉ có ba trăm triệu đôla, là tôi nghe nhầm con số sao, hả?”
(*) Chín trâu mất một sợi lông: ở trường hợp này ám chỉ 500 triệu đô kia rất nhỏ bé, chả đáng gì.
Hắc Diêm Tước cười lạnh nói, đầy ý uy hiếp, người có lòng tham hắn gặp nhiều rồi, những năm gần đây, hư danh của hắn cũng phải là nói chơi, sức ảnh hưởng của ba chữ Hắc Diêm Tước rõ ràng có thể thấy được!
“Là như thế này, Hắc tiên sinh, năm đó vợ chồng họ Thẩm xảy ra tai nạn xe cộ bất ngờ, chưa kịp lập di chúc. Căn cứ vào điều luật, người duy nhất có thể thừa hưởng di sản là cô bé mồ côi của Thẩm gia, Thẩm Tường Vi, bởi vì tiểu thư Tường Vi tuổi còn nhỏ, mà cô của cô ấy, cũng chính là em gái của ông Thẩm bị phán quyết bỏ tù cho nên đã bị huỷ tư cách giám hộ, trong tình huống đó, Hắc tiên sinh ngài nhận nuôi cô ấy, trở thành người giám hộ của tiểu thư Tường Vi, trong thời gian giám hộ, ngài có quyền nắm giữ một phần số tiền, nhưng vào thời điểm tiểu thư Tường Vi mười sáu tuổi, trừ phi cô ấy nguyện ý không nhận, bằng không số di sản này ngài nên tự trả lại.”
Luật sư Ngô chảy cả mồ hôi lạnh, năm đó Thẩm gia và Hắc gia tranh chấp, cậu ta cũng nghe được chút ít, nhưng Hắc tiên sinh lại đi nhận nuôi cô bé mồ côi của Thẩm gia, lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhưng tất cả ân oán này đều không liên quan gì tới cậu ta, điều cậu ta muốn, chính là bắt lấy cây cỏ cứu mạng duy nhất, vì văn phòng luật sư Tín Thành mà đánh cược một lần, “Căn cứ vào bảng số của ngân hàng, tiền lãi hàng năm tính ra, và bảng số sáu năm trở lại đây, ba trăm triệu đôla của sáu năm trước bây giờ thành năm trăm triệu đôla cũng là chuyện hoàn toàn hợp lý.”
Trong hiệp ước biểu lộ rõ Hắc tiên sinh chỉ có thể nắm giữ một phần di sản, không ngờ rằng hắn lại chuyển toàn bộ số tiền nằm theo tên hắn, có điều là, ai bảo hắn là Hắc Diêm Tước, chuyện chi tiết cậu ta cũng không không đi truy xét, chỉ mong Hắc tiên sinh có thể trả lại năm trăm triệu đôla cho tiểu thư Tường Vi là được.
“Luật sư Ngô, nếu Tín Thành gần đây đang cần tiền gấp, sao cậu không
nói thẳng trực tiếp cho tôi biết, cần gì phải vòng vo đóng mở cái hiệp ước này mãi không buông?” Hắc Diêm Tước cười ngả ngớn nói, nhưng trong giọng nói không có chút ý cười, con ngươi đen tinh xảo hơi híp lại, rõ ràng luật sư Ngô mạo hiểm làm liều này căn bản không biết bản thân đã chạm phải cấm kỵ của hắn, di sản của Thẩm gia, hắn sẽ không buông tha dù chỉ một xu!
“A? Không dám không dám, Hắc tiên sinh ngài đã hiểu lầm rồi, đây là trách nhiệm mà tôi phải làm.” Luật sư Ngô nghe vừa nghe Hắc Diêm Tước nói như vậy, bị hù dọa đến mức suýt chút nữa là đái cả ra quần, tác phong làm việc của Hắc thị, luôn luôn là ưng thực nuốt điểu, cậu ta một khi mở miệng vay mượn tiền Hắc thị, chỉ sợ không bao lâu nữa, Tín Thành sẽ trở thành của Hắc thị như chơi, mà đây là điều cậu ta không muốn nhìn thấy nhất.
“Nếu vậy, tôi cũng nói luôn trách nhiệm của cậu nên làm những gì! Di sản của Thẩm gia, tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, một xu tôi cũng không trả lại! Nếu như cậu cứ cố làm sự kiện này mà không buông tay, thì văn phòng luật sư Tín Thành chỉ cần một tháng thôi có thể biến mất trên cõi đời này, mà cậu – – Luật sư Ngô, từ nay về sau sẽ biến mất trong giới luật, và cả con cháu cậu mai sau cũng.....”
“Không không không! Hắc tiên sinh, mong ngài thứ lỗi!” Sắc mặt luật sư Ngô trắng bệch, vội vàng ngắt lấy lời nói của Hắc Diêm Tước, “Là tôi không thành thực, không biết tự lượng sức mình, Hắc tiên sinh ngài đừng để bụng, sự kiện này dừng đến đây thôi, tôi đi trước!”
Sợ Hắc Diêm Tước tiếp tục nói câu nói vừa nãy , nhà họ Ngô của cậu ta từ trên xuống dưới đều chết không có chỗ chôn! Vội vàng nói mấy câu, hai chân luật sư Ngô giống như là đều nhũn ra, giống như là chạy mà rời khỏi văn phòng tổng giám đốc của Hắc thị.
Sự thật lại một lần nữa được chứng minh, bí quá hóa liều của hắn, là sai lầm lớn rồi!
Hắc Diêm Tước, đích thực là ác ma nguy hiểm không thể đụng chạm!