Cơ thể đau khổ vì luồng nhiệt, tâm trạng lại đóng băng vì lạnh lẽo.
Chợt Tường Vi cả kinh! Khi bàn tay này chạm vào người cô, cơ thể cô run rẩy, trái tim co rút nhanh chóng, thần kinh căng thẳng, bởi loại cảm giác
này___
Rất quen thuộc! Từng có một người đàn ông tà ác cũng có
bàn tay lạnh lẽo như vậy, thon dài, hữu lực, sạch sẽ không nuôi móng
tay, đầu ngón tay hơi thô ráp, giống như mang điện kích thích thần kinh
cô!
Giây phút này, bàn tay to lớn kia suồng sã chuyển động khắp phía dưới cô…
Tường Vi ngưng thở, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy vì những đụng chạm này, mũi cô chợt cay xè, khóe mắt chứa ánh nước___
“Là anh phải không?”
Nghẹn ngào ba chữ (trong tiếng Trung câu này có ba chữ), phát ra từ trong cổ
họng khô khốc của cô, cô không dàm khẳng định chủ nhân bàn tay này có
phải là anh hay không, tuy cô đã rất quen thuộc những xúc cảm này, nhưng trong bóng tối, cô đang trong tình trạng kinh hoảng, cơ thể bị lửa dục
thiêu đốt, cô không dám khẳng định có phải do ảo giác của mình hay
không!
Cắn chặt môi, cô không dám động đậy gì, trong bóng tối,
mở to đôi mắt linh hoạt, muốn nhìn cho rõ bóng đen kia xem có phải là
anh thật không! Nhưng trừ nước mắt mơ hồ, cô chẳng thấy nổi thứ gì, bàn
tay ghê tởm kia vẫn đang sờ soạng đùi cô, mỗi lần đụng vào một vết
thương do bị roi quất, cô đều thở khẽ, giống như đang hành hạ, lại có
loại dịu dàng khó thấy được___
“Rốt cục có phải anh không? Hu
hu…” Trong lòng cô tích tụ cảm xúc của nhiều ngày, dường như không nhịn
nổi nữa mà hỏi ra, chợt cô nổi nóng quát lên, “Chỉ có anh mới có thể
dùng tay bừa bãi hành hạ em trước! Chỉ có anh mới thích nấp trong bóng
tối! Chỉ có anh mới có thể độc ác tới nỗi mặc kệ tất cả dùng cái chết
lừa gạt cả thế giới! Chỉ có anh… người đàn ông xấu xa nhất thế giới….
Hắc, Diêm, Tước!”
Khi Tường Vi rống lên cái tên này, bàn tay kia hơi ngừng một chút ngay sau đó rời khỏi cơ thể cô!
Sau đó, bóng đen này dừng lại một chút, qua vài giây, Tường Vi cảm thấy bên giường lún xuống, hơi thở kia ngay lập tức xông vào trong mũi, lòng cô
sợ hãi, nước mắt chợt lăn dài!
“Là anh… đúng không….”
Còn chưa dứt lời, nước mắt còn chưa kịp khô, cánh môi đỏ tươi của cô đã bị một đôi môi bá đạo nuốt lấy!
“Ưhm…”
Là anh! Là anh! Là anh!
Trong lòng cô gào thét vạn lần, thật là anh rồi!
Lửa nóng trong cơ thể Tường Vi phun trào trong nháy mắt, chuyện này là đáng sợ nhất! Anh có biết, một giây trước cô còn đang kinh hồn bạt vía, cô
sợ người này không phải anh… huhu… huhu…
Nghĩ đi nghĩ lại Tường Vi không nhịn được mà khóc thút thít.
Đôi môi kia chợt tách ra, trong bóng tối một giọng trầm thấp cất lên___
“Thẩm Tường Vi, mới bao lâu chưa gặp, em vẫn mít ướt như thế!”
Tiếng nói của anh vừa dứt, trong giọng nói đó có sự cợt nhả, giễu cợt, kể khổ cùng với bất đắc dĩ rất rõ ràng làm cho Tường Vi hoàn toàn sụp đổ.
Trong nháy mắt, cô quên cả phản ứng, chỉ biết khóc dữ hơn nữa!
“Ừhm! Có cần anh hôn em để cho em nín đi không?”
Tường Vi vung nắm đấm theo phản xạ, đánh
một quyền lên mặt anh, cũng giận dữ
hét: “Tên đàn ông đáng chết! Anh quả nhiên không chết! Đồ bại hoại! Anh
có biết là em… em….” Rất nhớ anh… Chẳng biết tại sao, ba chữ này kẹt
trong cổ họng cô, không phát ra được!
“Biết gì cơ?” Trong bóng
tối, giọng anh có chút khinh miệt, “Biết anh không chết, lại định phối
hợp với người khác nổ tung anh thêm lần nữa hử?”
“Gì…” Tường Vi hít một ngụm khí lạnh, anh nói gì cơ? “Không phải là chính anh giả chết sao? Còn nghi em bẫy anh?”
“Chết tiệt! Thẩm Tường Vi, đừng có mà giả bộ! Anh muốn cho nổ người khác cơ,
rảnh quá đâu mà tự đi nổ mình?” Giọng anh hơi tức giận, nhưng những thứ
suy nghĩ khác trong đầu tạm thời đã bị phong bế lại, đáng chết, người
phụ nữ phía dưới quả nhiên lại đang dụ dỗ anh!
“Trời đất! Vậy là ai làm?” Nhớ tới đêm đó, chính mắt cô thấy chiếc xe kia nổ tung, gần
như đã bị dọa cho hồn phi phách tán! Giờ nghĩ lại lòng vẫn thấy sợ!
Lập tức trong bóng đêm đã không còn trao đổi nào bằng từ ngữ nữa, bởi vì
tiểu huynh đệ dưới thân anh đang là biểu tình rồi, cả người đều khao
khát người đàn bà này.
Cúi đầu, anh chuẩn xác tìm được điểm mẫn cảm của cô, theo thói quen liếm cắn đầu ngực cô, thẳng xuống….
“Ừ…” Mị dược trong cơ thể bị khơi lên trong nháy mắt, cô có rất nhiều điều
muốn hỏi anh, rất nhiều rất nhiều…. Cô muốn hỏi, anh có từng nhớ cô
không? Cho dù chỉ là một lần. Cô muốn hỏi, hai tháng nay anh đã ở đâu?
Mà muốn hỏi nhất là ___
“Ưhm… đêm đó, người ở bệnh viện …. Là anh đúng không?” Cô nhớ lại giấc mộng chân thật đến mức không thể chân thật hơn đó, trong lòng nổi sóng, “Chính là anh…”
Cô cố hỏi, mặc dù
cô đã bị anh hôn tới mức thở hào hển, cô rất muốn biết đáp án: “Ưhm… đêm đó…. Buổi đấu giá… Anh cũng biết …đúng không….”
“Ầy, em có biết là đàn ông lúc đang làm chuyện yêu rất không thích phụ nữ không chuyên tâm hay không?”
Anh bỗng dưng phun ra một câu, nắm lấy mông cô, nhắm ngay u huyệt cô nặng nề đâm vào!
“A….” Tường Vi hét lên một tiếng, lửa nóng trong cơ thể trong nháy mắt dời núi lấp biển mà đến theo nhịp luận động của anh!
Đêm này, trong căn phòng số 606 chỉ nghe thấy tiếng thở dốc trầm ngâm, do
tác dụng của thuốc kích dục, Tường Vi không thể khống chế bản thân mà
buông thả, chẳng biết là anh cuốn lấy cô hay cô cuốn lấy anh, căn phòng
lửa dục trùng điệp không dứt…
Anh, đã trở lại!
Bóng tối
âm u làm cho người ta sợ hãi, cô chính là lời nguyền tình yêu của anh,
không thể nghi ngờ, anh chính là thuốc độc tình yêu của cô!