Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Anh Quả Là Máu Lạnh (1)


trước sau

Anh dám nói sẽ gả cô cho hoàng tử Saudi?

Chỉ dựa vào chuyện này, cũng đủ khơi lên mọi sự tức giận trong cô!

“Hắc Diêm Tước! Có phải anh rất quá đáng hay không? Cái gì mà gả cho hoàng tử Saudi? Anh đang đùa cái quái gì vậy?”

Mấy ngày nay, mỗi ngày trong lòng cô đều run sợ, phấp phỏng lo âu, cuối cùng khi cô cho là anh đã bình an trở lại, anh lại tàn nhẫn đẩy cô cho người đàn ông khác, đừng vậy chứ!

“Cô nghĩ là tôi biết đùa sao?” Giọng anh bình thản, không chút gợn sóng, tiện tay cầm một quyển tạp chí thương mại, nhàn nhã đọc, nói chuyện gả cô cho người khác nhẹ nhàng như nói chuyện thời tiết vậy.

Khớp ngón tay Tường Vi trắng bệch, nắm chặt lại, cảm động và động lòng với anh, tất cả đều trở thành hư vô vì vẻ mặt lãnh khốc của anh.

Cô hít sâu một hơi, cố hết sức để cho mình không phát run, trái tim lạnh giá, “Anh đã không quan tâm em, tại sao phải đưa em đi bệnh viện lúc nửa đêm nửa hôm? Tại sao tối qua còn xuất hiện?”

Anh thật là người đàn ông hoàn toàn lãnh khốc! Anh cho cô hy vọng, làm cô tưởng rằng anh thật không nỡ để người đàn ông khác nhúng chàm cô, nhưng cũng chính anh tự tay dập tắt từng chút hy vọng một, tự tay anh dâng cô cho một người đàn ông khác!

“Cô tưởng là, người phụ nữ nào cũng có thể cưới hoàng tử Alva Aure làm chồng chắc? Tôi làm thế đơn giản chỉ để bảo vệ lợi ích cho hắn thôi!” Anh lạnh nhạt nói.

Bốp!

Lập tức, một cái tát thưởng lên mặt Hắc Diêm Tước! Tiếng động vang vọng cả xe, cả người chú Hải run lên, nhưng không dám nói gì, tiếp tục lái xe.

Hắc Diêm Tước khẽ chau mày, cái tát kia đánh lên mặt anh có hơi đau, người đàn bà này cũng không thể coi thường đâu.

Có điều, những gì anh định làm, không có ai ngăn nổi, kể cả cô!

Bàn tay to lớn của anh một phát tóm được cô, lôi cô vào trong ngực, chịt chặt cằm cô, nhỏ giọng tức tối quát: “Xem ra cô vẫn không học được ngoan ngoãn! Đừng tưởng mình đang có chút giá trị lợi dụng thì thích làm gì tôi cũng được, tôi cảnh cáo cô, tuyệt đối đừng có làm tôi bực lên!”

“Sớm biết anh quay lại mọi chuyện sẽ thành ra thế này, tôi thật hận sao anh không lập tức bị nổ chết! Hắc Diêm Tước, anh chẳng thay đổi chút nào! Anh cưỡng chế tôi gả cho hoàng tử Saudi, để đạt được lợi ích của mình sao? Anh vẫn máu lạnh như thế! Một kẻ cầm thú!”

Tường Vi nói những lời này, trong lòng thật đau đớn. Đó là một nỗi đau tuyệt vọng, cô cứ tưởng khi anh trở lại là lúc vui vẻ hạnh phúc, mặc dù cô không hy vọng xa vời là anh sẽ thề hứa với cô điều gì, cũng chưa nghĩ đến tương lai hai người sẽ ra sao, nhưng tuyệt không nghĩ tới chuyện, anh trở lại sẽ là bi kịch của cô! Cô ảo tưởng nhiều quá rồi chăng? Ảo tưởng sẽ có một ngày anh để ý mình một chút, cho dù không thích cô nhưng cũng sẽ không tặng cô cho người khác…

“Tôi máu lạnh, không bằng được bà cô xấu xí của cô, tôi cầm thú, đâu bằng cô biến con trai mình thành kẻ trộm cắp!” Anh gằn giọng, thốt lên những lời lạnh như băng bên tai Tường Vi.

Tường Vi hít mạnh vào một ngụm khí lạnh! Trái tim căng thẳng khẩn trương! Hoảng sợ nhìn gương mặt anh.

“Sao? Không biết phải nói gì nữa?” Anh khinh miệt cười, một phát hất Tường Vi ra, nếp uốn trên ống tay áo khẽ rung,
cứ như người anh vừa nói tới hoàn toàn không có quan hệ gì với anh!

“Anh…” Tường Vi kinh ngạc, anh biết đến Tiểu Trạch!

“Không phải là muốn báo thù cho nhà họ Thẩm sao? Hừ, ảo tưởng sức mạnh!” Anh cười lạnh một tiếng, “Mới đầu, tôi cũng không tin cô lại bảo vệ được đứa bé năm đó! Có điều, cô đã sinh nó ra, tôi cũng sẽ để nó nhận tổ quy tông, tuy là một nửa dòng máu trên người nó là dòng máu ti tiện, nhưng tôi cũng cần một người thừa kế!”

“…À, ra đây là điều anh tính toán! Anh cần một người thừa kế, cho nên Tiểu Trạch đáng thương phải đi theo anh sao? Tôi thật ngu, Tiểu Trạch đi theo Tưởng Diệp so với đi theo anh còn hạnh phúc hơn!”

Khi chính tai cô nghe được lời nói vô tình này, trong lòng cô đã khổ sở không chịu nổi, anh đã biết Tiểu Trạch tồn tại, anh biết nó không có cha, không hề vui mừng, ngược lại… vừa vặn anh cần một người thừa kế!

Cánh tay thon dài của anh chợt đưa qua, kiềm chặt cổ cô, tàn nhẫn nói___

“Thế, hợp mưu với bà cô thân yêu, liên thủ với người tình, lập kế hoạch muốn nổ chết tôi, chiếm đoạt hết tài sản nhà họ Hắc, báo thù rửa hận cho nhà họ Thẩm___ cũng là các người đã tính toán cả! Tiếc là, tôi đại nạn không chết… ha ha ha!”

Anh cười, băng lạnh như sương! Kiềm cổ cô thật chặt không thả, bàn tay kia vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, “Thật là nụ cười yêu tinh, tiếc quá, đàn bà đẹp đều mang lòng dạ rắn rết cả! Thẩm Tường Vi cô tuyệt đối là kiệt xuất trong đám đó!”

“… Khụ khụ! Không! Tôi không hề! Tôi không hề biết gì về vụ nổ cả!” Tường Vi giờ mới hiểu, anh hận điều gì, anh cho rằng cô âm mưu muốn đẩy anh vào chỗ chết? Buồn cười thật, cô thương anh còn chưa hết… Giây phút này, chữ yêu biến thành chuyện cười mất rồi, sao cô có thể nói ra miệng?

Nếu như vụ nổ kia không phải do anh tự biên tự diễn, vậy khả năng lớn nhất chính là do cô mình sắp xếp, mà do quan hệ hiện tại của cô và cô ta, sợ là muốn làm anh hiểu rằng chuyện vụ nổ cô không hay biết gì là không thể nào. Đột nhiên hiểu ra, anh lại càng có thêm lý do để hận cô.

“Hừ! Giấu giếm chuyện tôi có con, tôi thật nghi ngờ động cơ của cô!” Khóe miệng anh khẽ cong, “Có biết hai tháng nay sao tôi vượt qua được không? Chân tôi nhanh khỏi như vậy là công của cô đấy!”

Đôi mắt đen láy của anh thoáng qua một tia phức tạp, vụ nổ đó, khi anh thấy gần đó có người cố ý bỏ chạy, bên tai dường nhưng nghe thấy tiếng tít tít, bắp đùi không sao đứng lên được, dùng hai tay chống cơ thể lên, anh gần như liều mạng nhảy ra ngoài. Đáng tiếc, hỏa động của vụ nổ làm lưng, mông và chân anh đều bị thương. May sao vết thương không sâu nếu không, anh cũng đi đời nhà ma rồi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện