“Không! Anh không hỏi chuyện này! Anh muốn nói tới chuyện, hắn ta muốn gả em cho hoảng tử
Saudi là thật sao?” Tưởng Diệp gầm nhẹ, giọng điệu tức giận.
Tường Vi cười yếu ớt, giờ mới hiểu ý Tưởng Diệp, trong lòng hơi lạnh lẽo, cô
chậm chạp gật đầu, cười thê lương: “Chuyện này cũng là thật.”
“Chết tiệt! Tên cầm thú đó dựa vào đâu chứ? Tường Vi, anh sẽ đưa em đi, đi
ngay lập tức!” Tưởng Diệp buông bờ vai Tường Vi ra, hết sức nghiêm túc
nhìn cô, khuôn mặt luôn cợt nhả thể hiện sự nghiêm túc hiếm hoi.
Tường Vi hơi giật mình, Tưởng Diệp trước giờ luôn cợt nhả, là người đàn ông
trụy lạc trong đám phụ nữ, nhưng lúc này vẻ mặt nghiêm nghị, y như một
hiệp sĩ muốn cứu vớt người công chúa khỏi chốn lao tù.
Tường Vi không nhịn được, hì hì bật cười.
“Tưởng Diệp, em không sao, nhưng trước mắt em không đi được.” Cô nhỏ giọng than thở.
“Tại sao? Nhiệm vụ thất bại rồi mà? Đâu có lý do gì để em một mình ở lại chỗ này chịu nguy hiểm? Đúng ra anh phản phản đối cách làm của cha nuôi
ngay từ đầu mới phải, em có biết em gầy đi không? Em có biết đã bao lâu
em không cười không? Người đàn ông này quá ác độc, thế mà lại muốn gả em cho hoàng tử Saudi! Nhất định là hắn ta vớ bở không ít, em bán mạng cho hắn ta như vậy, có đáng không?”
Tưởng Diệp kích động, nói anh
ta không thích người phụ nữ trước mặt này là giả! Chỉ có điều anh ta đã
quen cuộc sống cà lơ phất phơ, không muốn bị phụ nữ ràng buộc. Nhưng hôm nay, nếu không phải do biết tin Tường Vi sắp bị gả sang Ả - rập, anh ta đã chẳng vội vàng đi tìm cô!
Tường Vi nhìn vẻ mặt kích động của Tưởng Diệp, thấy hơi cảm động, ít nhất trên đời vẫn có người đàn ông
chịu lo lắng cho cô, Triết cũng từng như vậy, cũng làm cô cảm thấy ấm
áp. Nhưng … cô sợ Tưởng Diệp cũng sẽ bị thương tổn như Triết.
Nhiều năm đã qua, biết bao nhiêu chuyện. Cô là người mang tới điềm xấu, những người bên cạnh cô đều không được tốt đẹp, cô cũng tin cái danh hiệu
thiên sát cô tinh! Ngay cả Tiểu Trạch mà cô yêu nhất, cô cũng bất lực,
không bảo vệ nó an toàn cho.
“Vậy anh thì sao? Tưởng Diệp, anh bán mạng cho cha nuôi anh như thế, có đáng không?” Tường Vi lắc đầu cười.
Lời cô nói đánh thẳng vào lòng anh ta! Thật vậy, Thẩm Hồng Sinh là một kẻ
tham lam tàn bạo, nhưng đã có ơn nuôi dưỡng Tưởng Diệp, nên Tưởng Diệp
mới chịu bán mạng cho ông ta.
“Đâu có giống nhau! Ông ấy…” Tưởng Diệp vội vàng phủ nhận.
“Giống nhau cả thôi! Anh ấy cũng từng nuôi dạy em!” Tường Vi ngắt lời Tưởng
Diệp, cô cười to một tiếng, nụ cười có cả sự chua cay, anh nuôi dưỡng cô 6 năm là thật.
“Đây không phải là lý do em đi theo hắn sao? Tường Vi …” Tưởng Diệp hơi nghẹn ngào, “Anh không muốn em cưới người Ả - rập kia.”
“Ha ha, là hoàng tử Saudi chứ!” Tường Vi khẽ cười, thật ra, chỉ có trong
lòng cô rõ ràng, nguyên nhân cô không thể không gả, ngoài việc Tước có
ơn nuôi dưỡng cô thì còn có Tiểu Trạch, cô muốn dùng hạnh phúc của mình
đổi lấy hạnh phúc của Tiểu Trạch, “Tưởng Diệp, anh ấy đã biết về Tiểu
Trạch, em nghĩ chẳng lâu nữa anh ấy sẽ hành động thôi, anh ấy nói sẽ
nhận Tiểu Trạch.”
Nét mặt Tưởng Diệp ngạc nhiên, sau đó hiểu ra
bèn gật đầu: “Chẳng trách nào, gầy đây anh luôn cảm thấy có người theo
dõi anh, nhất là những lúc anh đi cùng
Tiểu Trạch. Anh cứ nghĩ những
người đó không phải do Hắc Diêm Tước phái tới.”
Trong lòng Tường Vi căng thẳng, “Bọn họ không làm hại Tiểu Trạch chứ?”
Tưởng Diệp lắc đầu, “Em yên tâm, đồ đệ của anh, tuy ngu nhưng cũng chẳng đần
đâu.” Logic của anh ta rất kỳ lạ, ngu ngốc không hẳn là ngu, ngu ngốc là một thái cực khác của thiên tài.
“Tưởng Diệp, hứa với em, nếu bọn họ muốn cướp Tiểu Trạch, anh hãy để cho họ cướp, được không?” Tường Vi chau mày nói.
“Sao vậy được? Tiểu Trạch là quân cờ chủ chốt của cha nuôi, nếu ngay cả Tiểu Trạch cũng mất, chúng ta muốn uy hiếp Hắc Diêm Tước thì đã khó lại càng thêm khó!” Tưởng Diệp bác bỏ ngay yêu cầu của Tường Vi, sau đó trợn mắt nói: “Tường Vi, không phải là em muốn cho Tiểu Trạch về với hắn ta
chứ?”
Ánh mắt Tường Vi kiên định, cô không nói gì, nhưng vẻ mặt đã cho Tưởng Diệp câu trả lời.
Đột nhiên lúc này cách cửa rầm một tiếng, bị đá văng ra!
“Á…” Tường Vi hét lên theo bản năng.
Hắc Diêm Tước đứng ngay ngoài cửa, vẻ mặt âm u, cánh cửa bị in một dấu chân rất sâu, thể hiện sự phẫn nộ của chủ nhân nó.
“Tưởng Diệp, anh đi nhanh!”Tường Vi chưa kịp nghĩ chuyện gì khác, cô vội vàng
nắm lấy bàn tay anh ta còn đang khoác trên vai cô, “Đi nhanh!” Cô vội
vàng chỉ vào cửa sổ, bảo Tưởng Diệp bỏ chạy.
Tưởng Diệp lại đứng im không thèm di chuyển, cứ như đã bị đóng đinh, Tường Vi kéo thế nào cũng không động.
“Thẩm, Tường, Vi!”
Hắc Diêm Tước gằn từng chữ, âm thanh rất nhẹ nhàng, lạnh lẽo như băng
tuyết, không khí đang mở điều hòa trong căn phòng đóng băng trong nháy
mắt.
Anh càng nhẹ giọng thì càng đáng sợ, càng có nghĩa là anh đang cực kỳ giận dữ.
Tước đứng bên cửa, vóc người cao gầy tựa như người mẫu hết sức ưu nhã, khí
thế hiên ngang, anh đứng bất cứ nơi đâu cũng xuất chúng đến thế, đôi
chân hoàn hảo kia, mỗi bước đi đều như đang dạo đàn piano, làm người
khác mê say.
Lúc này đây, cả người anh tản ra sát khí, luồng khí lạnh thấu xương y như cơn gió mùa đông bên ngoài! Anh đã thấy gì thế
này? Người đàn bà không biết an phận này, dám ôm ôm ấp ấp bạn lâu năm
ngay trong nhà anh?
Thật là tức chết anh!
Nơi đáy lòng
có một âm thanh ma quỷ đang gào thét! Anh nhớ tới nhiều năm về trước…
nhiều năm trước… Cảnh tượng người mẹ yêu quý của anh nằm trong ngực
người đàn ông khác! Hai mắt anh đỏ lên!
“Tưởng Diệp… xin anh, đi mau, có được không?” Tường Vi thấy vẻ mặt Hắc Diêm Tước điên cuồng,
tinh thần hết sức căng thẳng, cô có thể cảm thấy được cơn giận khủng
khiếp của Tước, cô không muốn liện lụy Tưởng Diệp, “Đi mau…”
“Tường Vi, em bình tĩnh! Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!” Ngược lại, Tưởng Diệp
bình tĩnh lắc đầu, nắm chặt tay Tường Vi, mìm cười xoa tóc cô, an ủi nỗi sợ hãi của cô.