Cung điện của hoàng tử Alva Aure.
Nghe đồn, hoàng tử Alva Aure là người giàu có nhất trong số đông đảo hoàng
thất Saudi, cũng là người có khả năng thừa kế chính thức cao nhất. Cung
điện của hoàng tử Alva Aure, nghe đồn đã hao tốn 1.6 tỷ Đô-la để xây
dựng, tổng cộng có 305 gian phòng, 7 thang máy, 190 người giúp việc, hết sức xa hoa.
Trình độ giàu có của vị hoàng tử Saudi này, không
khác gì Hắc Diêm Tước, chỉ là, hoàng tử Alva Aure có lẽ chỉ có dầu mỏ,
còn Hắc Diêm Tước có tài sản của mình trên toàn cầu!
Nhưng trong
mắt Tường Vi, nơi này cũng chỉ là một tòa ‘Nhà lớn nhà họ Hắc’ khác mà
thôi, chỉ khác là, nơi này ánh vàng ánh bạc lóng lánh, còn nhà họ Hắc,
chỉ là một màu đen sì.
Đi sau lưng Hắc Diêm Tước, cô túm túm tấm
sa mỏng trên đầu, mỗi một bước đi trái tim nặng nề hơn một phần, nhìn
bóng lưng cao ngạo của anh, đôi mắt Tường Vi không khỏi dâng lên một
lớp sương mù thật mỏng, thật may là có sa mỏng ngăn cách, nếu không cô
sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc lớn lên.
Giấc mộng kia, sẽ trở thành sự thật sao?
Vương phi Saudi. . . . . . thân phận nặng nề đến đáng sợ, rốt cuộc sắp giáng lên người cô rồi hả?
Tường Vi rũ vai, bước chân cứ như vậy ngừng lại, đột nhiên không có dũng khí bước tiếp.
Mấy giây sau, Hắc Diêm Tước đi ở đằng trước như phát hiện ra phía sau an
tĩnh khác thường, quay đầu lại, thấy Tường Vi sững sờ đứng sau lưng anh, không nhúc nhích.
"Sao thế?" Anh nhăn mày, nhìn vai cô rũ xuống, vầng trán ưu tư, "Đã đến đây rồi, sẽ không hối hận chứ?"
Anh lạnh giọng nói, khí hậu Ả-rập ấm áp khô ráo, nắng ấm soi rọi vào bên
trong, lại làm trái tim Tường Vi lạnh lẽo. Cô lắc đầu một cái, hơi thẫn
thờ: "Chân tôi bị tê, không nhúc nhích được."
Cô còn chưa nói
hết, hai chân tê dại bởi nỗi sợ hãi và đau đớn trong lòng mà không thể
đi về phía trước, ngay cả chân của cô, cũng không chịu mang cô tiến vào
tòa cung điện xanh vàng rực rỡ này, ngay cả chân của cô cũng biết nơi
này là một nhà tù, nhưng anh lại lạnh lùng vô cảm, Tường Vi cảm thấy
chóp mũi ê ẩm, anh không hề để ý xem cô có hạnh phúc hay không.
"Phụ nữ thật là phiền toái!" Anh giận dữ khẽ quát mấy tiếng, quay người lại, đi về phía Tường Vi, khẽ gập người, xốc Tường Vi lên, ôm lấy ——
"A! Như này . . . . ." Tường Vi ngạc nhiên, nơi này dầu gì cũng là địa bàn
của hoàng tử Saudi, anh dám công khai ôm cô, này làm Tường Vi bị dọa,
lại khó nén đáy sự mừng rỡ trong lòng, thuận thế nép trong ngực anh,
nước mắt bỗng chốc không tiếng động chảy xuống, làm ướt tấm sa mỏng, vậy mà, anh không nhìn thấy.
"Không phải nói không nhúc nhích được
sao?" Hắc Diêm Tước nói nhỏ, khóe môi cong lên tia đùa cợt, "Vương phi
tương lai, lá gan cũng quá nhỏ đi"
Tường Vi không lên tiếng, sợ
âm thanh lộ ra sự nghẹn ngào, cô vùi đầu vào bờ vai anh, dùng sức hít
hơi thở của anh, cô rất nhớ cái ôm trong ngực này, nếu như về sau không
quên được anh thì biết làm sao bây giờ?
"Chỗ này là Ả-rập Saudi,
tốt nhất là cô nghe lời, nếu không lúc nào tôi cũng có thể quăng cô ra
ngoài." Anh nhìn những người hầu phía trước đang ngoái đầu lại nhìn bọn
họ, nói khẽ với Tường Vi.
"Tốt nhất là như vậy!" Tường Vi buồn buồn nói, tốt nhất là vứt cô ra ngoài, cô cầu còn không được!
"A! Nghĩ hay quá nhỉ!" Hắc Diêm Tước nhìn một cái đã thấy ngay ý nghĩ của
cô, "Chỗ này không đơn giản như cô tưởng đâu, cô phải hiểu, còn sống
quan trọng hơn so bất cứ chuyện gì khác."
Tường Vi sửng sốt
một hồi lâu, không hiểu vì sao anh lại nói những lời này. Trầm mặc một hồi lâu, mới buồn buồn nói ——
"Đối với tôi, trong lòng không hạnh phúc, so chết còn khó chịu hơn."
Cô rất muốn nói, cô vẫn luôn không hạnh phúc, cho nên vẫn luôn cảm thấy
khổ sở hơn cả cái chết, cho dù như vậy, cô vẫn phải sống, không phải
sao?
Cảm thấy rõ ràng, hai tay đang ôm cô của anh căng thẳng, anh dừng bước một chút, nơi đáy mắt chợt lóe lên một tia khác thường, anh
lạnh lùng nói: "Thẩm Tường Vi, trong thế giới của tôi, hạnh phúc không
hề tồn tại, cô cho rằng cô có thể có hạnh phúc sao?"
Lòng trầm
xuống, Tường Vi bị lời anh nói đả thương, rồi lại cảm thấy hoảng hốt vì
anh, trong thế giới của anh, không có hạnh phúc, vậy ——
"Cho nên, anh cũng phải phá hủy luôn hạnh phúc của tôi sao?"
Cô yếu đuối thở dốc, lồng ngực sắp hít thở không thông phập phồng, bất
luận kẻ nào cũng có thể lựa chọn hạnh phúc hoặc bất hạnh, nhưng có vài
người không được chọn, ví như cô.
Bỗng dưng, anh cười khẽ, âm thanh trầm thấp dễ chịu, nhưng lại làm kẻ khác kinh hãi tới dựng tóc gáy.
“Cô đang trách tôi sao? Ha ha ha, cung điện đang ở trước mắt cô, người đàn
ông kia đang ở quanh đây quan sát cô, như vậy, Vương phi Saudi thân ái,
giờ phút này tôi sẽ dẫn cô đi tìm hạnh phúc của cô!"
Ngực Tường
Vi cứng lại, nắm chặt cổ áo của anh, rất muốn nhổ vào gương mặt đang đắc ý của anh, nhưng cô cũng biết, khắp nơi chung quanh đều có camera, cô
chỉ có thể cắn chặt răng, lặng lẽ thở dốc, nói lời trái lương tâm: "Vậy. . . . . . Cám ơn anh!"
Ngay sau đó, anh không hề lên tiếng nữa, ôm Tường Vi ôm đến cửa phòng khách, mới buông cô xuống.
"Hắc tiên sinh, Vương Tử Điện Hạ mời các vị vào." Hai cô gái mặc trang phục
giúp việc đi từ phòng khách ra, dùng tiếng Anh cung kính nói.
Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, ngay sau đó trưng vẻ mặt đùa cợt, khẽ kể khổ với Tường Vi: "Lát nữa là cô được gặp hoàng tử rồi, đây chính là chồng
tương lai của cô, đừng có mà chảy nước mắt nước mũi gì đấy, xấu mặt."
Tường Vi bị lời anh nói làm cho đau nhói, ưỡn thẳng lưng, nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch: "Nếu như tôi rơi lệ, thì cũng là do cảm kích anh đã tìm cho
tôi một đức lang quân tuyệt vời, không thì cũng là cảm động vì rốt cuộc
tôi cũng tìm được bạch mã hoàng tử cho đời mình!"
Lời của cô lập
tức làm sắc mặt Hắc Diêm Tước đen đi, khẽ cắn răng: "Rất tốt, vậy thì
cho tôi xem cái vẻ, khóc, vì, quá, vui mừng, của cô đi!”
Buông
lời trêu trọc, anh lạnh lùng bước vào đại sảnh màu vàng kim, Tường Vi
che ngực đang đau nhói lên, đi theo phía sau anh, cùng nhau bước vào
cung điện xa hoa nhưng làm người ta trống rỗng này.