"Ha ha! Tưởng là ai, thì ra là vương phi tiêu chuẩn đáng tôn kính của chúng ta!"
Triển Diệc Tường giũ giũ tay áo, moi một điếu thuốc là từ trong túi ra, hít mạnh một hơi, khóe miệng cười tà lạnh.
"Tường. . . . . ." Lúc này, người phụ nữ mới vừa rên rỉ đứng dậy từ trong vườn
hoa, quần áo đã chỉnh tề, nhưng dựa vào bộ dáng đầu đầy mồ hôi, vẫn có
thể tưởng tượng ra mức độ kịch liệt mới vừa rồi.
Người phụ nữ
nghe không hiểu tiếng Trung Quốc của Triển Diệc Tường và Tường Vi , cố ý tránh ánh mắt của Tường Vi, lôi kéo làn váy dài chấm đất, lo lắng vén
tóc.
Tường Vi lúc này mới thấy rõ ràng dung mạo của người phụ nữ. Cô kinh ngạc, ngũ quan sâu sắc, mang những đường nét của người Arab,
rất đẹp, có mùi vị Phương Tây. Người phụ nữ hình như phát hiện Tường Vi
đang nhìn cô ta chằm chằm, vội vàng tìm lại khăn trùm đầu đã thất lạc
trong vườn hoa, trùm kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, vội vàng nói với
Triển Diệc Tường, "Thật xin lỗi, em đi về trước."
Triển Diệc Tường gật đầu một cái, thân thiết cho cô ta một cái hôn cách lớp sa mỏng, suồng sã cười phá lên.
Tường Vi giùng giằng bò dậy từ trong vườn hoa, những gai góc kia đã phá vỡ da thịt cô, vết máu nhỏ giọt xuống, thân thể đau nhói giống như bị kim
châm. Khẽ cắn răng, cô đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, ánh mắt không dám ngưng nhìn Triển Diệc Tường một giây nào, vẻ mặt đề phòng, "Xin
lỗi, tôi lạc đường!"
Nét mặt Triển Diệc Tường có chút âm trầm,
không cợt nhả như bình thường, khiến trong lòng Tường Vi hơi lạ lẫm, cô
gái vừa rồi, chắc là người trong cung điện đi, thật không nghĩ tới Triển Diệc Tường câu gái nhanh thế, có thể xem là cô đã phá vỡ chuyện tốt của hắn không?
Cô khẽ khom người, lòng hơi sợ, không cách nào đoán
trước được những gì Triển Diệc Tường muốn làm với cô, nhưng cảm giác là
hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!
"Thật rất xin lỗi, không quấy rầy anh nữa!" Tường Vi cúi đầu định chạy về hướng hành lang.
"Đợi đã nào...! Đi gấp làm gì?" Triển Diệc Tường nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay chặn đường Tường Vi, trong nụ cười thoáng qua một tia nguy
hiểm.
Đáy lòng cô xụ xuống, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, tránh né thân thể Triển Diệc Tường: "Phiền anh nhường một chút!"
"Nếu tôi nói không?" Triển Diệc Tường tiếp tục cười tà, bước chân càng ngày càng gần Tường Vi ——
"Anh… anh muốn làm gì?" Tay Tường Vi nắm chặt dao gọt trái cây trong túi theo bản năng, trái tim sợ hãi không yên nhảy lên, giờ phút này cô mới phát
hiện ra, lúc Triển Diệc Tường không cười, thật đáng sợ!
"Chuyện
tối nay, cô cũng thấy đấy. . . . . ." Hắn mở miệng, nhẹ giọng nói, bóng
dáng cao lớn ở dưới bầu trời đêm trông cực kỳ kinh người, "Thật ra thì
tôi vẫn hoài nghi quan hệ của cô và lão Hắc (chỉ Hắc Diêm Tước), thậm
chí là —— năm năm trước đã hoài nghi, có điều…”, hắn dừng một chút,
“chậc chậc, thật không nghĩ tới cô bé xinh đẹp đáng yêu như này, làm thế nào mà lão Hắc quyết tâm mặc kệ được đây?"
Triển Diệc Tường lập
lờ nói nước đôi, chuyện thập tự giá năm đó, hắn vẫn canh cánh trong
lòng, vậy mà năm năm sau, khi mà hắn cho rằng rốt cuộc cũng có thể tìm
được nhược điểm của lão Hắc, lão Hắc lại đột nhiên tặng Thẩm Tường Vi
cho hoàng tử Alva Aure!
Nghĩ đến, tâm địa người đàn ông này cũng
không tàn nhẫn đến thế, rốt cuộc lão Hắc có thích đóa hoa Tường Vi trước mắt hay không? Trong đầu Triển Diệc Tường thoáng qua một ý nghĩ, ngón
tay lập tức muốn chạm vào Tường Vi —
Xoẹt!
Ánh sáng chợt lóe! Tường Vi tưởng là hắn muốn gây bất lợi cho cô, theo bản năng Triển Diệc Tường một đao!
Triển Diệc Tường rút tay về theo phản xạ,
trong nháy mắt một vết máu nhuộm đỏ ống tay áo hắn!
"Cứt thật! Thậm chí ngay cả vũ khí cô cũng chuẩn bị rồi?"
"Anh đừng có mà tới đây! Triển Diệc Tường, chuyện hôm nay của anh, tôi sẽ
không nói ra, tôi bảo đảm! Hơn nữa tôi sẽ trở thành vợ của hoàng tử
Alva, không có quan hệ gì với Hắc Diêm Tước nữa, anh ta có độc ác hay
không thì cũng không liên quan tới tôi nữa!"
Tường Vi vội vàng
nói, tay cầm dao gọt trái cây đang run rẩy, mặc dù nói lời trái lương
tâm, nhưng theo tình hình trước mắt thì nhất định phải thoát khỏi người
đàn ông âm lãnh nguy hiểm này đã!
"Ha ha ha, tôi vẫn luôn nghi
ngờ, lão Hắc làm sao chịu chắp tay nhường cô cho người khác?" Ánh mắt
Triển Diệc Tường chợt lóe, tinh tế quan sát Tường Vi một hội, mập mờ
nói, "Nhìn kỹ cô, đúng là một người đẹp hiếm có khó tìm, không trách nào năm đó Triết lại si mê cô như thế, ngay cả hoàng tử Saudi bây giờ, cũng nhớ mãi không quên cô, lão Hắc có tài đức gì, lại có thể có được một
người phụ nữ được đông đảo đàn ông mê mẩn? Ầy, tôi cũng phải thử mới
được . . . . . . Ưmh. . . . . . Là có thể biết vị ngay. . . . . ."
Triển Diệc Tường cố ý cười rất đểu, không chút sợ hãi Tường Vi đang run rẩy cầm dao, từng bước từng bước tới gần cô!
" Triển Diệc Tường! Anh tin không, tôi đâm thật đấy! Anh mà còn tới gần
thêm nữa là tôi sẽ hét lên!" Tường Vi phát run nắm con dao găm, đang lúc Triển Diệc Tường sắp lại gần, không đến một giây, cô đột nhiên hét to,
"Cứu. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Lại bị Triển Diệc Tường nhanh hơn một bước che miệng lại, dao của cô khua loạn trước ngực hắn, kinh hồn
bạt vía, cô cũng không biết mình đang làm những gì! " Triển Diệc Tường. . . . . . Ưmh. . . . . ."
"Hư! Im!" Triển Diệc Tường vây khốn thân thể Tường Vi, một tay che miệng Tường Vi đang kêu gào, một tay muốn
đoạt dao gọt trái cây trong tay Tường Vi!
Không!
Tường Vi
hô hào ở đáy lòng, dùng hơi sức toàn thân, vật lộn với Triển Diệc Tường, trong lúc hoảng loạn, cô cầm dao găm thật chặt ngay sau đó đâm một cái
——
"Ưmh. . . . . ."
Triển Diệc Tường rên lên một tiếng!
"A!" Tường Vi kinh hãi thở gấp một tiếng, trơ mắt nhìn dao gọt trái cây cắm trên đùi Triển Diệc Tường! Máu tươi chảy ròng!
Tường Vi hoàn toàn bị sợ đến nỗi đột nhiên nhảy ra, trong hốc mắt phiếm hoảng sợ, gấp rút thở hổn hển: "Tôi. . . . . . Nói rồi! Anh còn tới nữa tôi
sẽ đâm anh!"
"Đáng chết! Cô là Thẩm Tường Vi tôi biết sao? Cô lại muốn giết tôi?" Triển Diệc Tường đè bắp đùi đau đớn, trên trán toát ra
một lớp mồ hôi lạnh, một đôi mắt nguy hiểm bén nhọn, cắn răng vẫn muốn
tiến lên bắt lấy Tường Vi!
Tường Vi tránh đi theo phản xạ, "Tôi không có! Anh cũng không phải là Triển Diệc Tường tôi từng biết! Bây giờ anh thật đáng sợ!"