Trước khi anh đi, không hề nhìn thấy cơ thể Tường Vi rõ ràng khẽ run rẩy.
Chúc mừng cô, vương phi Saudi…anh lạnh lẽo nói ra câu này, đáng sợ y hệt như cảnh cô đã thấy trong giấc mơ kia! Cơn ác mộng đã biến thành sự thật.
Cô khẽ ngước mắt, chăm chú nhìn thứ ánh sáng vàng lóa tráng lệ, duyên dáng sang trọng y như một bà hoàng hậu… Mình thật xa lạ…Tường Vi không nhịn
được mà cười thê lương một tiếng, trong mắt thoáng qua nỗi buồn khổ,
trong lòng cô không bỏ được Tiểu Trạch, cô không thể chọn cái chết, chỉ
có thể tiếp tục sống hèn mọn, có điều lần này, cô đã có một thân phận
cao quý, giờ cô là…vương phi Saudi.
Cô soi gương, trong lòng thầm nói: Ta là… vương phi Saudi!
Khóe miệng cong lên 45 độ, cười, giữ nguyên khuôn mặt cười, cô tự động viên
mình, mặc dù trong mắt lóe lên tia chịu đựng, cô phải tự nhủ: Ta là … vợ của Alva Aure!
Yên lặng nửa phút, cho đến khi cô chắc chắn là mình sẽ giữ được nụ cười ngọt ngào này, giữ vững được tư thế ưu nhã này___
OK, vượt qua kiểm tra!
Đêm nay cung điện của Alva Aure lộng lẫy ồn ào, vì hoàng tử kết hôn, cả
nước trên dưới cũng cùng vui mừng! Cung điện canh phòng cẩn mật, toàn
lực bảo vệ cho hôn lễ được thuận lợi, một con ruồi cũng bay không lọt!
Hắc Diêm Tước đứng trong một góc bên ngoài cung điện, không ngừng gõ di động, giữa đôi lông mày tuấn kiệt toát ra vẻ u ám___
“Đã bắt được chưa?...Chết tiệt! Không thấy?! Sao lại không thấy? … Mẹ kiếp, một đám ăn hại! Xuất ngoại? Thế mà đã xuất ngoại rồi? Đi đâu?...Tóm
lại, không bắt được người thì đừng có mà vác mặt về!”
Bộp một
phát, anh dập máy, trên mặt xanh mét khác thường, bàn tay nắm điện thoại nổi gân xanh, đôi mắt nhìn cảnh hôn lễ nào nhiệt liền híp lại, một ít
lại một chút pháo hoa tưng bừng, nở rộ trên bầu trời, dường như đã làm
mắt anh bị thương. Chết tiệt thật!
Anh thầm rủa một tiếng, sau
đó trở vào trong điện, vọt tới phòng riêng của Alva Aure, đêm nay tất cả phải được giải quyết xong, nếu không anh không cam lòng!
Alva
đang là tích cực phục trang. Cần phải phô bày hết vẻ đẹp trai của mình
ra. Vì hôn lễ này, anh ta đã chuẩn bị tới tận năm bộ quần áo, có ba bộ
áo choàng Ả-rập, hai bộ kia đến từ nhà thiết kế tây trang nổi tiếng hàng đầu thế giới.
Tối nay anh ta hưng phấn tới nỗi không sao diễn tả nổi, nhờ có buổi hôn lễ này mà anh ta cảm thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
“Alva!”
Hắc Diêm Tước vừa bước vào trong phòng, đã cất giọng lạnh tanh.
“Hắc! Tước! Ngài tới thật là khéo, sao ngài không ăn mặc long trọng hơn? Đến
đây, chỗ này tôi còn có vài bộ vét dự bị, hay là ngài chọn lấy một bộ?”
Alva vừa thấy Hắc Diêm Tước vào cửa, là không ngừng lôi kéo Hắc Diêm
Tước vào trong phòng, mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn, kín đáo phê bình bộ trang phục không đủ long trọng, không đủ đẹp của Hắc Diêm Tước.
“Tôi không cần!”
Hắc Diêm Tước cắn răng cự tuyệt, “Cha ngài đâu? Alva, tại sao cho tới lúc này tôi vẫn không thấy cha ngài?”
Sức kiên nhẫn của anh có hạn, đây vốn là một cuộc trao đổi, con heo đất này tưởng có chuyện tiện nghi tới thế này sao? Sao không nghĩ rằng anh là
Hắc Diêm Tước cơ chứ!
“Tước, hôm nay là ngày vui lớn của tôi,
đừng luôn mặt lạnh vậy chứ! Cha tôi khó chịu trong người, có lẽ sẽ tới
hơi trễ, chả lẽ ngài sợ tôi nuốt lời? Với lại, đêm nay ngài đã là bố vợ
của tôi rồi, không nên trưng diện mộc mạc quá, phần
nghi thức không thể
không có ngài được!” Alva thấy anh nhếch đuôi lông mày, không thể làm gì là nở nụ cười, tỏ vẻ nghiêm túc nói.
“Chết tiệt! Alva!”
Hắc Diêm Tước nghe xong thấy tức hơn, bèn vươn tay túm lấy áo choàng của Alva.
Hành động này của anh, chẳng nghi ngờ gì, đã làm kinh động những tùy tùng
bên cạnh Alva, cho đến khi Alva vẫy tay cho họ lui đi, họ mới miễn cưỡng lui ra.
“Tước, đừng động tay động chân, bình tĩnh chút!” Alva
là người đàn ông thông tình đạt lý, không dễ dàng tức giận. Hắc Diêm
Tước gấp gáp như thế, anh ta cũng có thể hiểu được, nhưng mà anh ta đã
thông báo với cha mình, những năm gần đây cha anh ta luôn ru rú trong
nhà, cũng vì anh ta cưới xin nhiều quá, ông ấy cũng không tỏ vẻ hứng thú gì nhiều với mấy cái hôn lễ của anh ta, càng ít để ý tới cuộc sống
riêng tư của anh ta, nếu không phải vì lần này cưới vương phi, ông ấy
cũng sẽ chẳng thèm xuất hiện.
“Tôi rất bình tĩnh! Bình tĩnh tới mức không thể bình tĩnh hơn!”
Hắc Diêm Tước túm cổ áo Alva, đối với hai chữ ‘bố vợ’ đặc biệt nhạy cảm.
Đương nhiên là anh biết, trong hôn lễ của người Saudi, bố vợ có vị trí hết
sức quan trọng. Tên heo đất ngu đần này vẫn thật sự coi anh là bố vợ mà
gọi!
Còn thay anh chuẩn bị một túi nho khô lớn nữa! Bởi vì trong nghi thức của hôn lễ, bố cô dâu sẽ tung biểu tượng của sự hạnh phúc mỹ
mãn - nho khô - lên không trung, là nghi thức không thể thiếu! Quan
trọng nhất là, cô dâu chú rể cần bố vợ chúc phúc cho!
“Tôi cảnh
cáo ngài, bây giờ gọi tôi là bố vợ thì vẫn hơi bị sớm đấy, nếu tôi biết
được ngài đùa cợt tôi, tôi thề sẽ phá hủy cái cung điện này! Cho dù cả
ngài và cái đất nước này có thành thành thù với tôi, tôi cũng không ngại đâu!”
Giọng anh kinh tâm động phách, không có gì để nghi ngờ lời anh!
Alva bị cái vẻ đột nhiên dọa dẫm của anh làm cho kinh động!
“Tôi hiểu mà, Tước, ngài đừng kích động! Chuyện tôi đồng ý với ngài cũng gần như là đã làm được rồi còn gì? Chỉ có điều chỗ cha tôi, tôi đã cố hết
sức giúp anh, tôi tin là sẽ có kết quả nhanh thôi, ngài hãy kiên nhẫn
thêm một chút nữa…”
Alva không phải không biết tới khả năng hô
mưa gọi gió của người đàn ông trước mặt, anh ta có điều cố kỵ Hắc Diêm
Tước, mặc dù Alva vô cùng giàu có, nhưng mạng lưới liên lạc của anh ta
không lợi hại bằng Hắc Diêm Tước, ở thế giới này, để có thể tha hồ hoành hành, trừ tiền ra còn phải có thêm nhiều thứ khác nữa.
“Tôi
không kiên nhẫn được nữa! Tôi cảnh cáo ngài, Alva, hai tiếng, tôi cho
ngài hai tiếng, nếu ngài không lấy được thứ tôi cần, tôi sẽ đưa cô ta đi ngay lập tức!”
Anh lạnh lùng nói xong, một phát hất cổ áo Alva ra, khuôn mặt đằng đằng, phất tay áo bỏ đi.