Alva có ý gì? Trong
lòng Hắc Diêm Tước bỡ ngỡ một hồi, Triển Diệc Tường xấu bụng cười lạnh,
có vẻ như anh ta đã ngửi được mùi thuốc súng khác thường!
“Alva, tốt nhất là ngài hãy nói rõ ràng mọi chuyện!”
Anh nắm chặt tay Tường Vi, cảm thấy sự lạnh lẽo từ tay cô truyền sang, mấy
ngày nay ở Saudi, anh thấy rõ ràng, anh thật sự không muốn gả cô cho
người khác, chẳng qua là khi đó, sau vụ việc bị đánh bom, anh lùng sục
tất cả những người đối địch mình, mới phát hiện ra Alva Aure lại là
người thao túng đằng sau bọn lính đánh thuê của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm chỉ thuê bọn lính này thôi, dĩ nhiên là giá cả cũng tương đối đắt đỏ!
Người Trung Đông bình thường hiếu thắng lại liều mạng, anh chỉ muốn tìm một
cách nào đó có thể tối đa hóa lợi ích mà lại có thể giải quyết chuyện
này. Cho nên anh đã tới tìm Alva, không nghĩ tới, Alva lại mở miệng nói
với anh là anh ta muốn Tường Vi!
Sau khi suy tính không ngừng,
anh mới nghĩ tới kế sách vẹn đôi đường này, nhưng bây giờ, không chỉ có
người phụ nữ này không chịu đi cùng anh, ngay khi Alva không thực hiện
được giao dịch, lại xuất hiện một đống cảnh sát chặn đường anh, không
cho anh đưa Tường Vi đi!
Đang lúc sắp giương cung bạt kiếm, Alva
nói vài câu với cảnh sát, cảnh sát cho mấy người lui ra, sau đó Alva
nghiêm túc nói với Hắc Diêm Tước: “Tước! Tôi chỉ có thể cho ngài biết
một thông tin vô cùng nghiêm trọng! Mới vừa nhận được tin dữ, thị thiếp
thứ 12 của tôi đã bị mưu sát!”
Mày kiếm của Hắc Diêm Tước giương lên, lúc này, mấy cảnh sát khiêng một tấm ván gỗ vào đại sảnh, trên đó
có một thi thể, được vải trắng che phủ, tấm vải trắng bị máu nhuộm đỏ!
Nhất thời dọa sợ tất cả mọi người! Đây không phải là ngày vui của Alva sao?
Sao lại…Vải trắng đang đắp lên, không phải là người chết chứ?
Quả nhiên!
Khi cảnh sát vén tấm vải lên, khuôn mặt của người phụ nữ hiện ra, trên ngực cắm một con dao, xem ra đã chết được một lúc.
Đám người vây chung quanh lập tức ầm ĩ nghị luận, Alva sai cảnh sát đi trấn an khách khứa, cũng tuyên bố buổi lễ này bị hủy bỏ!
Đây đúng là một cuộc nháo kịch! Tất cả mọi người không khỏi cảm thán, mặc
dù vậy, họ vẫn cảm thấy tò mò đối với người phụ nữ đã bị mất mạng, ai
lại dám giết thị thiếp của Alva? Cũng thật đủ ngông cuồng!
Vẻ mặt Hắc Diêm Tước âm trầm, nhìn chằm chằm thi thể trên ván gỗ, vẻ mặt hơi
lo lắng. Không kìm lòng mà nắm chặt tay Tường Vi, che chở cô ở phía sau, trường hợp kinh khủng như này có thể dọa tới cô.
Không biết
rằng, cơ thể Tường Vi cũng đang run rấy không ngừng, cô không dám lại
gần nhìn người phụ nữ kia, có điều cảm thấy cô ta rất quen, hình như đã
gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra.
Sau khi mọi người giải tán hết, Alva mới quay sang phía Hắc Diêm Tước, lộ ra vẻ mặt đau đớn, chậm rãi nói:
“Cô ấy là thị thiếp thứ 12 của tôi, mới vừa nãy, mấy người đó nói với tôi,
cô ấy chết rồi, lòng tôi khổ sở, vì người giết cô ấy… lại là vương phi
mà tôi chuẩn bị muốn cưới vào cửa!”
Alva vừa dứt lời, sắc mặt
Tường Vi kinh dị vô cùng, không dám tin trợn to hai mắt, lời của Alva
chẳng nghi ngờ gì chính là một tia sét giữa trời quang đối với cô!
“Alva, ngài có biết ngài đang nói gì không?”
Hắc Diêm Tước giận dữ nhếch đuôi lông mày, túm cổ áo Alva, “Không có chứng
cứ cụ thể, lại dám định tội lung tung! Alva, ngài lên án vô căn cứ, đừng có chọc giận tôi! Nếu không, tôi sẽ làm ngài hối hận!”
“Tước!
Ngài hãy tỉnh táo lại, tôi cũng không muốn
tin, nhưng có người tận mắt
thấy Tường Vi đâm dao vào ngực Y Đê Nhã, trên con dao kia có dấu vân
tay, bọn họ đã kiểm chứng đó chính là vân tay của Tường Vi! Nếu chứng cứ khớp với lời khai___”
Bốp!
Hắc Diêm Tước tưng một đấm lên mặt Alva, nhất thời toàn bộ họng súng trong đại sảnh nhắm vào anh.
“Chết tiệt! Alva, ngài đang nói mớ cái gì vậy? Ngài đừng có nghĩ là người phụ nữ này dám giết người! Cô ta nhát gan tới mức một con kiến còn chẳng
dám giết!” Hắc Diêm Tước rất tin, đây chắc chắn là oan khuất, anh không
hề tin rằng Tường Vi sẽ giết người, lá gan lớn nhất của người phụ nữ này cũng chỉ tới mức dám tự sát mà thôi!
Alva bị một đấm này đánh
cho tóe máu miệng, phất tay để những cảnh sát chung quanh hạ súng xuống: “Cho nên, cô ấy không thể đi được, phải tiếp nhận điều tra của chúng
tôi, Tước, mong ngài hiểu cho, hãy giao cô ấy cho cảnh sát…”
“Im
ngay! Tôi sẽ không giao cô ấy cho bất kỳ một ai!” Anh một phát kéo Tường Vi vào trong ngực, ánh mắt nguy hiểm như một con sư tử có thể cắn người bất kỳ lúc nào! Ham muốn chiếm giữ của anh rất mạnh, ham muốn kiểm soát cũng rất mạnh, cũng thế, ý muốn bảo vệ người khác của anh cũng rất
cường đại!
Tường Vi vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tử thi, một lúc sau, cô mới chợt nhớ ra!
Cô ta chính là người đã làm tình với Triển Diệc Tường trong vườn hoa đêm
hôm trước. Cô không ngờ, cô ta lại là một trong các thị thiếp của Alva!
Còn con dao kia… cô hít một ngụm khí lạnh! Là con dao cô dùng để đâm
Triển Diệc Tường!
Ánh mắt cô hoảng sợ nhìn về phía Triển Diệc
Tường! Đây là bẫy rập của anh ta chăng? Cô gái tên Y Đê Nhã trong miệng
Alva, là do ai giết? Một cơn rùng mình từ lòng bàn chân vọt lên, người
duy nhất mà cô có thể nghĩ tới, chính là Triển Diệc Tường!
Hắc
Diêm Tước cũng nhận ra sự khác thường của Tường Vi, cúi đầu, dịu dàng
nói với Tường Vi: “Đừng sợ, hãy nói với bọn họ rõ ràng đầu đuôi! Nói với họ là cô không biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Anh…” Tường Vi nhìn
Hắc Diêm Tước, sau đó chỉ vào Triển Diệc Tường, hơi thở phập phồng nói:
“Là anh ta! Tôi đã bắt gặp anh ta và cô gái kia trong vườn hoa, sau đó
anh ta muốn sàm sỡ tôi, cho nên tôi mới dùng dao đâm anh ta bị thương…. “
“Vườn hoa?” Anh nắm chặt đầu vai đang run rẩy của cô, nhớ tới đêm hôm đó cả
người cô toàn gai đâm, máu me loang lổ trở về, sau đó còn nói rằng Triển Diệc Tường nói với cô là vụ bắt cóc năm năm trước là do anh làm! Chết
tiệt thật! “Đêm hôm đó là nó làm cô bị thương thật sao? Chết tiệt! Sao
cô không nói với tôi sớm hơn?”
“Anh…” Cổ họng Tường Vi nghẹn ngào, không phải đêm đó anh còn mải mê dây dưa với người phụ nữ khác
sao? Sao mà cô nói với anh được?