Tường Vi liên tục bị Mai Linh kéo đi vào trong 'Cúc Tuyền', dọc đường đi, cô rụt rè mà cúi đầu, không giống Mai Linh, hoàn toàn không quan tâm đến bị nhân viên làm việc ở đây ngăn lại, không ngừng quát: “Chúng tôi là người đi cùng với vị khách vừa rồi, cậu ấy tên là Mễ Tư Dương! Các người tránh ra!”
“Hai vị tiểu thư, xin dừng bước, đây là nơi không thể tùy tiện ra vào, nếu như các cô muốn tìm Mễ tiên sinh, tôi có thể thay các cô thông báo, xin đừng quấy nhiễu các vị khách cao quý ở đây!”
Nhân viên làm việc chân thành mà khuyên bảo, cái trán đã lấm tấm mồ hôi rồi, lúc đầu còn tưởng rằng hai cô gái trước mắt này là khách đến tắm suối, ai ngờ các cô chạy đông chạy tây mà xông nhầm vào khu cấm chứ! Ở đằng sau có một cái động tiên to lớn, nhưng đó là hồ tắm suối nước nóng của vị chủ nhân thần bí đó!
“Cao quý? Ý anh nói chính là chúng tôi không đủ cao quý sao? Tôi thấy anh mới là thấp hèn đấy, chỉ xứng chà lưng cho các quan khách!” Mai Linh không dễ dàng buông tha cho mắt cho của con người thấp hèn này, tức giận mà trừng mắt với nhân viên làm việc, nói ra một câu “Người đến chính là khách, các anh chưa nghe nói qua sao? Hừ!” Siết chặt tay Tường Vi, sau đó bước nhanh chân hướng về động tiên, không hề biết nó là cấm địa mà chạy đến – –
“Này, đứng lại, chỗ đó không thể đi vào.....” Sau lưng, nhân viên làm việc hoảng hốt kêu to.
Mai Linh không chịu thua kém mà kéo tay Tường Vi chạy loạn, cô ta biết nhân viên làm việc không dám trắng trợn mà bắt các cô, bởi vì nơi này chủ yến đều là khách không giàu có thì cũng quyền quý, nếu dám quấy nhiễu đến các vị khách đó thì bọn họ không thể đảm đương nổi!
“Hừ! Có giỏi thì đuổi theo tôi đi!”
Kéo Tường Vi chạy trốn đến chân một ngọn núi đá, có thể ẩn giấu được thân thể hai người, Mai Linh mới dương dương tự đắc.
Tường Vi đã chạy đến thở hồng
hộc, tóc xõa trước mặt bị gió thổi tán, nhìn thấy trong mắt Mai Linh toàn là sự khinh ghét: “Nhìn bộ dạng cô cũng đã phát ngán, chả trách người ta vừa nhìn vào đã nói chúng ta không cao quý, đều là cô làm hại!” (van: nói người mà không nhìn đến mình!)
“Thật....Thật xin lỗi!”
Dần dần khôi phục hít thở, Tường Vi hơi cúi đầu, áy náy mà nói, về dung mạo, từ trước đến nay cô đều tự ti, thậm chí là xấu hổ khi gặp người khác, cô sợ hãi cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, nhiều năm qua để tóc che trước mặt, chính là vì muốn che giấu hèn bản thân hèn nhát thấp kém, dường như phải như vậy, sẽ không có ai có thể nhìn thấy tất cả của cô, cô sẽ có thể tiếp tục co rúc lại trong thế giới của riêng mình, người khác không vào được, cô cũng không đi ra.
“Thật ghét cái bộ dạng ti tiện này của cô!” Mai Linh nhíu mày càu nhàu một tiếng, ngửa đầu nhìn thoáng qua ở đằng sau phiến núi đá, nghĩ ra một kế, “Này, cô trèo lên xem thử đi, ở trên cao mới có thể nhìn xa, ở đây có nhiều suối nước nóng như vậy, chung quy nhất định sẽ có một cái là của Mễ Tư Dương.”
“Trèo lên?” Tường Vi chần chừ một chút, vén mái tóc lên, ngước mắt nhìn đỉnh núi cao ngất, trong lòng lặng thở dài, “Thật cao.....”
“Cho nên mới thích hợp cho người có dáng thấp bé như cô trèo lên, dáng người cao như tôi, sẽ dễ bị phát hiện đấy!” Mai Linh bĩu môi trách mắng, thân hình cao một mét bảy mấy, khiến cho cô ta trời sinh có tiềm chất làm người mẫu, trái lai Tường Vi, cùng lắm chỉ cao một mét sáu mấy, đứng bên cạnh cô ta hiện ra như vẻ dinh dưỡng không được đầy đủ, xứ, vĩnh viễn chỉ xứng xách dép đi sau lưng người khác.