Tiểu Trạch bĩu môi,
cậu không muốn nữ sinh yêu thích, Lúc này, Alva Aure đúng lúc đi tới,
mỉm cười véo nhẹ vào má Tiểu Trạch: "Tương lai Tiểu Trạch nhất định trở
thành bạch mã hoàng tử trong lòng hàng vạn cô gái."
"Bạch mã
hoàng tử?" Tiểu Trạch nhíu lông mày, cúi đầu nhìn bộ âu phục màu trắng
nhỏ trên người, ngây thơ lầu bầu: "Tuy trong bạch mã có hoàng tử, tôi
mới không làm ngựa đâu, tôi không muốn bị người khác cưỡi, tôi muốn
cưỡi, tôi muốn cưỡi ngựa!"
Giọng nói non nớt của cậu chọc cười Tường Vi và Alva, bọn họ quây quần bên vệ sĩ, cười cười nói nói đi vào đại sảnh bửa tiệc.
Tối tay, Tường Vi đi dự tiệc với Alva, càng gần đến đại sảnh bửa tiệc, cô
nắm tay Tiểu Trạch càng căng thẳng. Alva như cảm nhận được Tường Vi đang căng thẳng, cười dịu dàng, nói với Tiểu Trạch: "Đừng lo lắng, Tường Vi, có tôi ở đây, trước sau vẫn phải đối mặt với cửa ải này, phải không?"
"Tôi đã biết, trải qua mấy ngày nau, thật sự đã làm phiền các người."
Tường Vi điềm đạm thở dài, Hắc Diêm Tước luôn không sợ làm phiền người khác
mà năm lần bảy lược quấy rầy cả nhà Alva, điều này làm cho cô cảm thấy
không yên tâm, Quốc vương Ả Rập đối xử với mẹ con cô như người nhà, cô
thật sự không muốn mang phiền toái đến cho họ, đành phải đồng ý đi cùng
Alva đến dự bữa tiệc tối kim cương "hồn" này.
Cô không biết, đêm
nay nếu lỡ gặp phải Hắc Diêm Tước, thì trong tình huống như thế nào, thở dài một hơi, đành phải thả Tiểu Trạch xuống, nắm tay Tiểu Trạch: "Một
chút nữa đi theo sát mẹ, cho dù đi đến đâu cũng không được rời mẹ nửa
bước, hiểu chưa?"
"Ừ, Tiểu Trạch ngoan." Alva quăng ánh mắt khích lệ cho Tường Vi, một tháng này, ông cũng hơi ngạc nhiên trước sự thay
đổi quan hệ giữa bọn họ, tự nhiên nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Tường
Vi, Alva mặt một bộ âu phục, dẫn cô đi vào đại sảnh tiệc tối.
Lúc Alva nắm tay Tường Vi bước vào đại sảnh bửa tiệc kim cương "hồn", thì
sống lưng cô chựt căng thẳng, cô mặc một bộ trang phục Ả Rập màu trắng,
che mặt, tràn đầy cảm giác thần bí của phương Đông, cô đi bên cạnh Alva, lập tức đón lấy rất nhiều ánh mắt của khách quý nơi đây.
Tường
Vi đi cùng với Alva, sau đó là Hắc Diêm Tước và Mỹ Nhi xuất hiện làm dấy lên một trện xôn xao. Mọi người đều suy đoán cô gái che mặt rốt cuộc là người phương nào, đây chính là vị vương phi được báo đăng cách đây một
tháng đó sao? Nhưng sau đó cũng đã đưa tin hủy bỏ hôn ước, vậy đêm nay
cô gái xuất hiện bên cạnh vị khách quý Alva kia là ai?
Chủ nhân bửa tiệc là Hà công tử đến chào đón: "Vương Tử Điện Hạ Alva Aure, Hà mỗ không tiếp đón từ xa, xin ngài thứ lỗi."
"Ha ha, không cần khách khí với tôi, người phụ nữ của tôi la hét bảo tôi
tặng cho cô ấy một đống châu báu xinh đẹp, đêm này Hà công tử cũng đừng khách sáo với tôi, ha ha.... ......"
Người Ả Rập đúng là hào
phóng, vì người ta có tiền, Hà công tử nhìn thấy một gương châu báu cũng vui mừng theo, có lẽ đêm nay Alva có đơn đặt hàng vài trăm triệu rồi.
Hắc Diêm Tước đúng là lợi hại, ngay cả quốc vương Ả Rập cũng nghĩ cách
mời cho được. Nhưng......Hà công tử nhìn lướt qua cô gái che mặt bên
cạnh Alva, cảm thấy, cảm thấy cô gái này rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Sau đó, anh ta lại nhìn qua cậu bé trai đứng bên cạnh
cô gái này, giờ phút này cậu bé hết nhìn đông lại nhìn tây, là quá mức
đi, Hà công tử không nhìn thấy rõ gương mặt cậu bé.
"Vương Tử
Điện Hạ, nếu ngài có rảnh, không bằng tôi mời ngài đi thăm sản phẩm gần
đây của kim cương "hồn", ý ngài thế nào?" Hà công tử hỏi.
Alva
Aure xoay
người nhìn Tường Vi, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi qua đó xem một
chút, cô dẫn thằng bé đi ăn chút gì đi, được không? Đừng đi quá xa, một
chút nữa tôi sẽ đến đón các người."
Tường Vi nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười sau lớp khăn che mặt: 'Không sao, chúng tôi chờ ngài trở về."
Alva khẽ vuốt cằm, sau đó đi theo Hà công tử đến khu triển lãm châu báo.
Trong phòng yến tiệc lớn như thế, Tường Vi mặc trang phục Ả Rập hấp dẫn ánh
mắt mọi người, để cho những người đó ngạc nhiên hơn, chỉ sợ là dung mạo
của Tiểu Trạch! Thật sự là bản sao làm người ta phải ngạc nhiên, nhìn
thấy cậu bé nà, không ai không nghĩ đến Hắc Diêm Tước, mọi người vừa
liếc mắt nhìn, mới phát hiện không biết Hắc Diêm Tước đã trốn ở góc nào
phong lưu khoái lạt rồi.
"Mẹ, những viên ngọc có ánh sáng lòe loẹt kia, con trộm cho mẹ được không?"
Tiểu Trạch chợt chỉ vào tủ kích trong phòng triển lãm, đó là viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt, vẻ mặt ngây ngô nói.
Tường Vi không nhịn được thở gấp, dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con
trai, một bước cũng không cho cậu bé rời khỏi: "Tiểu Trạch, nghe mẹ nói, từ nay về sau đừng đi theo thầy con trộm đồ nữa, vì vậy đồng ý với mẹ,
tuyệt đối không được có ý nghĩ trộm đồ, được không?"
Cậu bé bĩu
môi, tuy cậu không biết tại sao mẹ không thích cậu làm việc chung với
thầy của mình, nhưng cậu luôn là một đứa bé thông minh, cho nên cậu khôn ngoan gật đầu: "Dạ mẹ, con biết rồi, từ nay về sau Tiểu Trạch sẽ không
trộm đồ nữa."
"Ngoắc tay với mẹ, nói dối mũi sẽ dài ra." Tùi Vi
cúi người, duỗi bàn tay ngòi viết ra, tuy vẻ mặt biểu hiện dưới lớp khăn che mặt, nhưng trong đôi mắt để lộ ra ánh sáng nhu hòa, làm Tiểu Trạch
cảm thấy ấm áp.
Ừm, trên đời này chỉ có những lời này của mẹ là đúng nhất!
Vì vậy cậu bé nhanh chóng đưa tay ra, nặng nề gật đầu: "Dạ, Tiểu Trạch
đồng ý với mẹ, từ nay về sau sẽ không bao giờ trộm đồ nữa, nếu không cái mũi sẽ dài ra!"
"Ha ha, ngoan, cục cưng của mẹ." Tường Vi không
nhịn được tiến lên ôm cậu bé, cô cảm thấy sống mũi cay cay, sinh đứa nhỏ này đã không dễ dàng, dạy dỗ càng không dễ dàng hơn, đó là chuyện cả
đời, nhưng cô lại cảm thấy thật ấm áp.
Tường Vi ôm vai Tiểu
Trạch, vươn tay vuốt vuốt miếng vải trên đầu Tường Vi, nghĩ đến chân
mình, cằm nhỏ lại đặt trên vai cô, giống như một bộ dáng người lớn, cậu
biết, mẹ cậu luôn canh cánh trong lòng chuyện cậu trộm đồ, vì vậy cậu bé dùng cách này để an ủi mẹ mình.
Thật lâu sau, cậu bé chợt
phun ra một câu: "Mẹ, thầy con nói, đàn ông nhìn thấy phụ nữ cởi sạch,
chỗ nào đó sẽ dài ra như cái mũi, có phải vậy không? Từ nay về sau Tiểu
Trạch không thể nhìn thấy con gái cởi sạch sao?”
Đúng là lời nói thật kinh người.