Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Gặp Yêu Nơi Ngã Rẽ (4)


trước sau

Trong thế giới ngoằn nghèo gặp anh, trọn đời chúng ra không quên nổi đau đớn và sầu bi, vẫn chỉ có thể nhìn nhau căm giận, trơ mắt nhìn, không thốt lên được lời nào, khóe miệng không kéo nổi một nụ cười, luôn luôn khinh thường tỏ bày sự trân trọng ra ngoài miệng, bóng lưng chạy như bay rời đi….

Cho dù có gặp nhau nơi ngã rẽ, tình yêu vẫn không thể nào trở lại.

Tường Vi kéo Tiểu Trạch một đường chạy như điên, trái tim như đang nhấp nhô giữa muôn vàn sóng biển, cô nên biết, gặp gỡ người đàn ông này, cô sẽ chẳng thể nào bình tĩnh được! Nỗi đau quen thuộc tới vậy, lần nữa xẹt qua cõi lòng yếu ớt của cô, cô ghét cái cảm giác đau âm ỷ này!

“Chết tiệt! Thẩm Tường Vi, tôi lệnh cho cô đứng lại ngay cho tôi!”

Tiếng quát trầm lắng lãnh khốc bão tố bất chợt vang lên làm Tường Vi sợ hết hồn vía!

Tiểu Trạch cũng bị âm thanh này làm cho hết hồn, vỗ vỗ ngực thở hổn hển: “Mẹ, có người gọi mẹ à?”

“Đó là người điên….” Cô nói xong, kéo tay Tiểu Trạch liều mạng xông về phía trước, mắt thấy cửa thang máy đang sắp mở ra, cô chợt cúi người, một phát chộp lấy Tiểu Trạch, vọt về phía thang máy___

Đầu óc Hắc Diêm Tước hơi bị váng vất, cắt chặt hàm răng, anh không hề nhận lầm, thật sự là người phụ nữ kia đang ôm con anh bỏ chạy! Anh thề phải bắt được bọn họ về!

“Thang máy…”

Tiểu Trạch vừa dứt lời, Tường Vi vừa kịp tóm được cậu nhóc vọt vào thang máy, xoay người, cô và Tiểu Trạch chống mắt nhìn Hắc Diêm Tước đang là vọt tới từ nơi không xa, trên mặt toàn lửa giận!

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

“Cầu xin đấy, mau đóng cửa, mau đóng cửa!” Tường Vi gần như là đang niệm chú, cầu khẩn cửa thang máy kịp đóng chặt trước khi anh tới!

“Đinh!” một tiếng!

“Thẩm Tường Vi ___!” tiếng rống giận kéo tới, ngón tay Hắc Diêm Tước vừa kịp chẹn vào khe cửa thang máy, dùng sức một phát, cả người lập tức chen vào bên trong thang máy!

“A…” Tường Vi kêu lên một tiếng, ôm chặt cơ thể Tiểu Trạch thở hổn hển, đề phòng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang lóe lên “Anh… anh, anh…”

“Tôi làm sao?”

Hắc Diêm Tước phun ra một câu, hai gò má đỏ lên một cách bất thường, một đôi mắt âm chí cháy hừng hực hai đốm lửa, tầm mắt khóa thật chặt vào hai người một lớn một nhỏ trước mắt, nhất là bé trai trong ngực Tường Vi!

Tiểu Trạch gãi gãi đầu, cau mày nhìn Hắc Diêm Tước ở khoảng cách gần, ngay sau đó nở một nụ cười sáng lạn, gương mặt lộ ra hai núm đồng tiền nhàn nhạt, hai cái răng mèo toe toét, cánh tay nhỏ bé vươn vươn, ___

“Hi, chào chú!”

Vừa mới dứt lời, sắc mặt Hắc Diêm Tước đã xanh mét, nghiến răng ken két, căm tức nhìn Tường Vi: “Đáng chết, nó gọi tôi là gì?”

Tiểu Trạch khó hiểu nhìn Tường Vi, “Mẹ, chú này bị điếc ư?”

“Ách…” Tường Vi ôm chặt Tiểu Trạch, nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước, cái khăn che mặt vì mới rồi cô chạy trốn, đã bị bung ra, hai gò má cũng vì thế mà đỏ lên, cô cau mày nói nhỏ với Tiểu Trạch, “Bảo bối, nói nhỏ thôi, chú này tính tình không tốt đâu…”

“Thẩm Tường Vi! Im ngay!” Anh tức giận mắng một câu, ngay sau đó duỗi cánh tay dài, đoạt lấy cậu nhóc trong lòng Tường Vi.

“Ơ! Kìa chú!” Tiểu Trạch bị cái ôm bất chợt và quyết liệt này làm cho hơi sợ.

“Anh muốn làm gì, trả Tiểu Trạch lại cho tôi!” Tường Vi không cự lại sức anh, lại sợ làm đau Tiểu Trạch, không thể làm gì khác là đến gần Hắc Diêm Tước hơn, đôi tay tóm chặt vạt áo Tiểu Trạch, sợ anh cướp đi bảo bối
của cô!

“Trả lại cho cô? Tôi nghĩ là khỏi cần đi! Thế đã chịu trở về chưa? Xem ra người phụ nữ này cứ phải ưa sức mạnh!”

Hắc Diêm Tước một tay ôm Tiểu Trạch, một tay kia ôm siết Tường Vi vào trong ngực, lần nữa bá đạo túm lấy cô, người đàn ông này, bất kể khi nào, cũng đều có cái dáng vẻ đáng ghét ‘ta lớn nhất thế giới’!

Trong mấy ngày cô còn ở Ả-rập Saudi, cô cũng chỉ không chịu gặp anh thôi, anh lại phái người nổ tung hai góc tường của cung điện quốc vương, thậm chí còn tuyên bố rằng, nếu mà Tường Vi không về với anh, anh cũng không ngần ngại khơi dậy chiến tranh Trung Đông lần nữa, cô tin là anh làm được!

Người này chưa từng tin tưởng hoàng tử Troy ở Pari, nhưng cũng làm ra chuyện giống như ở Pari! Ngựa gỗ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành.

“Chú, chú quen mẹ cháu hả?”

Sau mấy giây kinh ngạc, Tiểu Trạch bị hơi thở Hắc Diêm Tước hấp dẫn, cái ôm trong ngực này không giống với Tưởng Diệp, nó không tìm thấy cảm giác ấm áp trên người Hắc Diêm Tước như trên những người khác… Ách, mùi gì đó cùng với mùi rượu, Tiểu Trạch không biết là gì, nhưng thật kỳ lạ, nó luôn kháng cự lồng ngực người xa lạ, nhưng lần này nó không hề giãy dụa.

“Không chỉ quen, quan hệ còn không hề ít!” Lạnh lùng liếc Tường Vi một cái, anh đảo mắt, nhìn xuống đứa trẻ trong ngực, trong lòng có một dòng nước ấm kỳ dị xuất hiện, lần đầu tiên nhìn con trai ở khoảng cách gần như vậy, rung động hơn so với anh vẫn tưởng tượng rất nhiều, có điều, anh che giấu rất tốt, thì ra, ôm cốt nhục của mình có cảm giác như vậy…. Ưhm, không ghét!

Anh nhăn nhăn mày, nhìn Tường Vi đang là kinh hoảng, ngay sau đó không vui tuyên bố:

“Còn nữa, đừng có gọi ta là chú, ta là cha con!”

“Hắc Diêm Tước!” Tường Vi hít vào một ngụm khí lạnh! Ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, người đàn ông này vĩnh viễn chẳng thèm bận tâm tới cảm giác của người khác! Anh cứ như thế, không thêm không sửa, không nói tới tiền căn hậu quả, nỏi thẳng ra quan hệ của anh và Tiểu Trạch!

Tiểu Trạch nhướn mày, vẻ mặt giống Hắc Diêm Tước như đúc, quay đầu liếc Tường Vi, tò mò hỏi: “Mẹ, cha ý là ba sao?”

“Nói nhảm! Đương nhiên là đúng vậy!” Hắc Diêm Tước cao ngạo cau mày, làm như đang đợi một tiếng cha của thằng bé….Ưhm, cảm giác này với anh dường như là lần đầu tiên, đáng ghét là lại có chút ít hưng phấn!

“Hắc Diêm Tước! Anh có thể đừng dữ dội vậy không! Như này sẽ dọa Tiểu Trạch đấy!”

Tường Vi tức giận trợn mắt trừng Hắc Diêm Tước, cô sẽ không để cho kẻ thô bạo này làm Tiểu Trạch bị tổn thương, cô thề!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện