Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Quá Khứ Trở Lại


trước sau

Tại sao tòa kiến trúc nhà họ Hắc chỉ có một màu đen? Đây cũng là vấn đề cô từng thắc mắc.

Có ai hiểu được, màu đen u buồn này mấy chục năm như một ngày, trang nghiêm như thế, lúc nào cũng là áp bức và nhục nhã, lúc nào cũng có thể bị ác ma ồn ào náo động, sợ hãi …, ở nơi này cô từng trải qua vô vàn cảm giác, vô vàn…

Hôm nay, khi bị buộc phải trở lại, cô ôm ấp hy vọng về một cuộc sống mới, nhưng vẫn làm cô hít thở không thông như trước.

“Tiểu thiếu gia, tòa lâu đài này vốn không phải màu đen đâu, nhưng sau khi lão gia qua đời, tiên sinh giận dữ bèn sơn cả tòa lâu đài thành màu đen…” Mợ Hắc liên tục giải thích.

Thế nên biến nơi này thành một ngôi mộ chôn theo sao? Tường Vi lầm nhẩm trong lòng.

Đôi mắt ngập nước, giương lên nhìn tòa lâu đài theo kiểu kiến trúc Baroque, mỗi vòm cửa sổ đều làm cho cô liên tưởng tới ma chơi ban đêm, Hắc Diêm Tước, ba chữ này đã diễn tả vô cùng tinh tế, tòa lâu đài của anh là một tòa địa phủ.

“Mẹ, con không thích màu đen.” Cậu nhóc nhíu mày, đôi mắt ti hí như hạt châu không ngừng quan sát quanh cảnh chung quanh.

Đối với cậu bé, đây là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có cảm giác thân thiết khó hiểu.

Có lẽ là cảm ứng trời sinh, cậu bé không biết rằng, ở nơi đây sinh mệnh cậu đã bắt đầu. (Ý là Tường Vi đã hoài thai cậu ở đây)

“Ha ha, tiểu thiếu gia, ở lâu hơn cậu sẽ thích thôi. Tiên sinh yêu thích nhất là màu đen.” Mợ Hắc chạy theo nịnh bợ Tường Vi, phát huy triệt để bản lĩnh nô tài đã rèn luyện được, cũng khó trách tại sao Hắc Diêm Tước lại giao cho bà ta xử lý chuyện trong lâu đài bao nhiêu năm qua, lối sống của kẻ làm ác, e là thật sự thích hợp sống trong tòa cung điện địa ngục này.

Cậu bé không vui cau mày, làm sao mà mỗi câu nó nói, người đàn bà không ưa nổi này lại chen mồm vào vậy?

“Mẹ, chúng ta trở về có được không?”

Tường Vi nhướn mày, cúi đầu nhìn Tiểu Trạch, thở dài lắc đầu: “Không thích nơi đây, đúng không?”

Có lẽ mẹ con liền tâm, cô cảm thấy được, từ sau khi gặp Hắc Diêm Tước tới giờ, cậu nhóc ngây thơ đáng yêu ngốc nghếch trước mắt, hình như có thêm một phần ưu sầu, cô không đành lòng, trong lòng thật sự không mong con trai cũng không được vui vẻ như cô, nhưng… Làm sao cô dám đòi hỏi con trai thấy vui vẻ khi ở đây? Dù sao đã từng, khi ấy cô ôm lấy anh, Hắc Diêm Tước đã kiên quyết muốn phá bỏ đứa nhỏ tới mức nào, nỗi đau này, có lẽ khi Tiểu Trạch còn là một bào thai nhỏ, cũng đã cảm nhận được.

Nhưng, trên thế giới này có nhà cho hai mẹ con cô sao? Trở về, trở về nơi nào đây?

Cậu bé thành thực gật đầu, quả thật nó không thích nơi đây.

Bất đắc dĩ cố tỏ vẻ tươi cười, Tường Vi ôm lấy Tiểu Trạch, không nói gì nữa, ôm chặt nó đi về phía căn nhà gỗ nhỏ___

“Tường Vi tiểu thư, ách, tiên sinh đã dặn dò, ngài sẽ ở phòng ngủ chính trên lầu, phòng của tiểu thiếu gia sẽ ở ở tầng dưới so với phòng của tiên sinh, toàn bộ một tầng lầu đã được sắp xếp cho thiếu gia.”

Mợ Hắc thấy Tường Vi muốn đi vào trong vườn, vội vàng tới chặn đường Tường Vi.

Tường Vi giận tái mặt, đưa mắt nhìn người phụ nữ tóc đã hoa râm trước mặt, đột nhiên thấy năm tháng thật đáng sợ, khi
còn nhỏ, cô rất sợ mợ Hắc vóc người mập mạp này, rất sợ bà ta túm tóc cô kéo đau, rất sợ… Vậy mà hôm nay, cô cũng đang nhìn người phụ nữ lùn mập, lưng hơi còng trước mắt, mặt mũi đã nhăn nheo già nua.

“Mợ Hắc, nếu tôi trở lại đây, sẽ chỉ ở một nơi, đó là nhà gỗ nhỏ, nếu không tôi sẽ không đi nơi nào khác!”

Cô có sự kiên trì của mình!

Thủ đoạn của Hắc Diêm Tước cô đã quá biết, nếu anh ép buộc, cô không dám chắc là mình sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì! Nín nhịn bao nhiêu năm rồi, quật cường từ trong xương, nếu không năm đó đã không có chuyện cô thà tự sát cũng không muốn theo anh trở về!

Mợ Hắc bị ánh mắt lạnh lẽo và kiên định của Tường Vi làm chấn động, hơi co rúm lại, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, nhường đường cho Tường Vi ôm Tiểu Trạch đi. Trong lòng hơi thổn thức, con bé này, thay da đổi thịt rồi, từng là một cô bé yếu đuối cần bảo vệ, giờ đây có dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh bảo vệ con mình, mợ Hắc nhìn bóng lưng của Tường Vi, nhăn mặt, có phải điều này nghĩa là con nhóc này càng ngày càng khó đối phó?

“Mẹ rất quen với nơi này sao?”

Dọc đường đi, có mùi thực vật thơm ngát, mùa đông rét lạnh sẽ qua rất nhanh, mùa xuân hoa nở sắp về, cõi lòng bất tri bất giác nhờ mùa xuân tới mà không còn lạnh lẽo nữa.

Khóe miệng Tường Vi kéo thành một nụ cười khẽ, ôm Tiểu Trạch, chậm rãi đi tới, hai bên đường đi là khu vường trồng tường vi, giống như ôn lại năm đó.

“Ừ, mẹ rất quen thuộc nơi này.” Mặc dù tất cả mọi đau khổ trong cuộc đời đều xuất phát từ nơi đây, nhưng ở đây cô cũng đã có khoảng thời gian tươi đẹp nhất, từng ngọn cây ngọn cỏ trong vườn tường vi, đối với cô, tràn đầy tình cảm, nhất là căn nhà gỗ, còn có… chú Lực Minh.

Cô khẽ thở dài một cái, “Bảo bối, lát nữa mẹ đưa con đi xem nơi mẹ lớn lên, được không?”

“A, tuyệt ạ!” Trẻ con là vậy, rất dễ bị những thứ mới mẻ đuổi đi muộn phiền, “Mẹ, về sau chúng ta sẽ không xa nhau, thật sao?”

“Đúng, về sau không xa nhau nữa!” Cô cúi đầu hôn lên đầu con trai, ngón tay hơn run rẩy, cô không chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện gì, cô sẽ liều mạng toàn lực bảo vệ đứa bé của cô!

“Vâng, vậy thì tốt quá rồi! Thật là vui quá!” Cậu bé chúm môi in một cái hôn thật mạnh lên mặt Tường Vi!

“Ha ha, không phải vừa xong nói không thích nơi này sao? Sao giờ lại vui vẻ thế?”

“Bởi vì có thể ở cùng mẹ!”

“Cho dù phải sống trong tòa lâu đài hắc ám này cũng không sợ sao?” Cô cười khẽ.

“Không sợ! Tiểu Trạch muốn cùng mẹ đi đánh quái thú trong lâu đài…”

Gió mơn man trong trang viên màu đen, cuốn theo một chặp cười vui vẻ nhẹ nhàng, ha ha khanh khách, tản đến từng ngóc ngách, giống như quá khứ trở lại…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện