“Chị là ai? Thật là bất lịch sự!”
Tiểu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Niệm Tư một cái, hừ mũi một cái tỏ thái
độ coi thường, theo trực giác cậu bé không thích bà chị có nụ cười rạng
rỡ chướng mắt này.
“Ai nha! Tiểu tử thật là có cá tính đấy! Ha
ha, chị là ai? Cái vấn đề này đương nhiên là phải đi hỏi người ba tốt
của em.” Nhạc Niệm Tư vui vẻ cúi đầu, vươn tay ra muốn vuốt ve tóc Tiểu
Trạch một cái, lại bị cậu nhóc nhanh nhẹn tránh được, trong mắt thoáng
qua một tia sáng, cô ta có thể đoán chắc, đây chính là con riêng của Hắc Diêm Tước, trông rất giống nhau, khó mà nói hai người bọn họ không phải cha con.
“Tiểu Trạch, không được vô lễ!” Tường Vi theo bản năng kéo tay Tiểu Trạch, cười đáp lễ với Nhạc Niệm Tư một cái, lịch sự gật
đầu, “Thật xin lỗi, không làm phiền mọi người nữa, Tiểu Trạch, chúng ta
đi thôi con.”
“Vâng, mẹ.” Nghe thấy chữ đi, gương mặt của cậu bé nhăn thành một đống, thình thoảng lại quay đầu, nhìn qua Hắc Diêm Tước
đang đứng ngơ ngác bên cạnh nhà gỗ, trong lòng không biết là mùi vị gì.
Tường Vi dắt tay con trai, cảm thấy bước chân con chậm chạp dùng dằng, nhưng
cô hạ quyết tâm, chỉ cần một cái nhìn mới vừa rồi, cô liền hiểu ra
chuyện ‘mang thai đứa bé của tiên sinh’ lúc sáng nay là thế nào rồi. Một cô gái có hình thức giống Nhã Ca như vậy, mặc dù cô rất kinh ngạc tại
sao trên đời lại có hai người giống nhau tới vậy, nhưng Nhã Ca… Đối với
Tước mà nói, biết đâu lại giống nhau? Mặc dù Nhã Ca yêu Diệu Tư, nhưng
năm năm trước ở Singapore, có một đêm Tước phát tác chứng cuồng loạn,
Tường Vi đã tinh tường nghe được cái tên ‘Nhã Ca’, đối với Tước, người
này hẳn là có một địa vị vô cùng quan trọng.
“Đi?” Nhạc Niệm Tư
không hiểu gì, nhìn bóng lưng Tường Vi và Tiểu Trạch, cô ta đi tới bên
cạnh Hắc Diêm Tước, thân mật khoác vai anh, hỏi, “Tước, con trai anh
muốn đi? Người phụ nữ đó là ai vậy? Dung mạo thật xinh đẹp, anh đã cất
giấu mỹ nữ khó trách không thèm để ý tới người ta!”
“Niệm Tư, cô nói vớ vẩn gì vậy?”
Hắc Diêm Tước mệt mỏi tóm lấy cánh tay Nhạc Niệm Tư, bóp chặt, anh đã đủ
rối rắm rồi, tại sao người phụ nữ này còn ở đây gây thêm phiền phức nữa? Chê anh chưa đủ phiền toái sao?
Nhìn bóng lưng Tường Vi và Tiểu Trạch càng lúc càng xa, cảm giác hốt hoảng tràn đầy lồng ngực đang bất
an của anh, anh chợt đuổi theo, sợ mẹ con cô sẽ biến mất như thế, Nhạc
Niệm Tư ở phía sau lại ôm xiết lấy cổ Hắc Diêm Tước ___
“Đừng bỏ em lại, Tước! Đừng đến cả anh cũng vứt bỏ em…”
Một chặp khóc la từ phía sau lưng truyền tới, gần như đã làm cho anh lạnh
lẽo từ sống lưng cho tới bàn chân, không sao nhúc nhích được!
Đôi mắt lạnh lẽo buồn khổ, si ngốc nhìn theo bóng lưng mảnh mai kia, trở lại, … trở lại cho anh…, Thẩm Tường Vi! Em là của anh…
Nắm tay Tiểu Trạch, lúc Tường Vi đi tới gần cổng khu lâu đài nhà họ Hắc,
đột nhiên cảm thấy trong lòng mất mát, đối với nơi đây, cô có cảm giác
thật kỳ quái. Rõ ràng đau khổ nên không muốn trở lại nữa, nhưng tới lúc thật sự phải rời đi, lại cảm thấy nơi đây lưu giữ quá nhiều năm tháng
để nhớ lại.
“Tường Vi tiểu thư, Tường Vi tiểu thư, cô đừng đi có được không…”
Là giọng chú Hải, Tường Vi đưa mắt nhìn, chú Hải vừa kịp lái xe tới.
Khẽ mỉm cười một cái với ông, cô vĩnh viễn luôn có bộ dạng điềm tĩnh lạnh
nhạt mềm mại như dòng nước, nhưng trong xương lại cố chấp hơn bất kỳ ai. Xoay mắt, cô nói với cậu bé bên cạnh, “Tiểu Trạch, chào bác Hải đi
con.”
“Bác Hải.” Tiểu Trạch chào một câu.
Chú Hải lái xe tới, dừng bên cạnh hai mẹ con, “Tiểu thiếu gia, lão Hải không chịu nổi sự giày vò này đâu. Tường Vi tiểu thư, …”
“Phải, chú Hải, thật ra bao nhiêu năm qua, cảm ơn chú vẫn luôn chăm sóc cho
cháu.” Nhìn người lái xe mặt mũi dần già nua, nhớ lại nhiều năm trước,
chú Hải luôn đưa đón cô đi học, thoáng một cái đã trôi qua mấy năm rồi.
“Tường Vi tiểu thư, ngàn vạn lần đừng nói vậy, đều là việc lão Hải nên làm mà! Tiên sinh sai chú đưa hai người tới một chỗ, thật ra thì chú thấy, tiên sinh rất luyến tiếc hai người…”
Chú Hải vuốt vuốt mặt, bất đắc
dĩ thở dài một tiếng, bao nhiêu năm qua, ân ân oán oán giữa tiên sinh và Tường Vi tiểu thư, ông đều thấy trong mắt, rõ ràng hai người yêu nhau,
nhưng vì đủ loại nguyên nhân lại không ngừng tổn thương nhau, hành hạ
nhau, có lẽ tình yêu thật sự là một thứ phức tạp, vô cùng nghiệm đúng
đối với hai người bọn họ, có đôi khi, có vài chuyện, không phải cứ yêu
nhau là có thể gần nhau, hoặc như hai người thù hận nhau, trong lòng
cũng có thể tồn tại cả tình yêu dành cho nhau nữa.
“Chú Hải, cảm ơn ý tốt của chú, tất cả cũng nên kết thúc ở đây thôi. Sau này, mọi
người hãy bảo trọng.” Tường Vi nhã nhặn từ chối ý tốt của chú Hải, khom
người xuống bế Tiểu Trạch lên, xoay người muốn đi tới cổng lâu đài nhà
họ Hắc.
“Đợi chút đã, Tường Vi tiểu thư, hai người lên xe đi,
tiên sinh thật sự đã giao phó chú đưa hai người tới một nơi. Với lại,
nếu hai người cứ đi như thế này, thì phải đi đâu chứ? Cháu không chú ý
bản thân, thì cũng nên chú ý tiểu thiếu gia chứ.”
Tường Vi quay
đầu lại, đưa mắt nhìn chú Hải, lạnh nhạt lắc đầu một cái, “Cháu không
muốn ở lại nơi anh ta sắp đặt, chú Hải, chú để hai mẹ con cháu tự đi
đi…”
Cô bế Tiểu Trạch đi ra khỏi nhà họ Hắc, lần này không phải
là cô chạy trốn, mà là quang minh chính đại bỏ đi trước mắt anh, cô cảm
tạ anh đã nguyện ý buông tha những thù hận, cuối cùng bọn họ cũng không
cần hận nhau nữa, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ có thể chung sống với nhau.
Mấy năm nay, đã trải qua bao nhiêu chuyện, vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhắm mắt lại đều là những ám ảnh kia, muốn quên được
thật sự rất khó. Yêu cầu của cô thật ra vô cùng đơn giản, chỉ muốn được
yên bình, cùng Tiểu Trạch vượt qua cuộc sống yên bình hạnh phúc còn lại.
Chẳng lẽ, yêu cầu nhỏ bé này, cũng không ai nguyện ý toại nguyện cho cô sao?
“Không phải vậy đâu, Tường Vi tiểu thư, cô lên xe đi, nơi tiên sinh muốn chú
đưa hai người tới, thật ra là biệt thự cũ nhà họ Thẩm, cháu có nhớ chỗ
đó không?”
Bước chân Tường Vi chợt ngừng lại, khó hiểu nhìn chú
Hải đang lái ô tô bám theo, “Tường Vi tiểu thư, lên xe trước rồi nói,
được không?”
Nhìn chú Hải một cái, cuối cùng cô gật đầu một cái, bế Tiểu Trạch, ngồi vào chiếc xe thể thao cá nhân của Hắc Diêm Tước!