Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Lời Ước Thệ Bị Đảo Ngược (1)


trước sau

Thân thể Tường Vi vừa mới ổn định lại, Hắc Diêm Tước đã không đợi được nữa, ngay lập tức chuyển cô về lâu đài nhà họ Hắc. Bề ngoài nhìn qua thì thấy mọi thứ có vẻ rất thuận lợi, cái tính chuyên quyền độc đoán của anh đã mang lại một ít tác dụng. Có điều, thái độ của Tường Vi với anh rất chi là tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức không phản đối bất kỳ một quyết định nào của anh, có lẽ do cô không có hơi sức, cái thai đã tạm thời được bảo vệ, nhưng lần hoài thai này, cả quá trình vẫn tương đối là khó khăn.

Chứng nôn mửa vào buổi sáng, rét lạnh, chuột rút phát tác ngày càng nhiều hơn, cô giống y như một người bệnh, dường như 24h đều cần có người ở bên hầu hạ.

Ngày đó Nhạc Niệm Tư xuất hiện, sau đó nghe nói bị động thai khí, Hắc Diêm Tước đã ném cô ta lại bệnh viện dưỡng thai, sau đó thì không có ai đề cập tới cái tên này trước mặt cô nữa.

Tưởng Diệp vẫn thường thường xuất hiện trong lâu đài nhà họ Hắc y như trước, mặc dù gần như là lần nào cũng bị Hắc Diêm Tước cho người đuổi đi, nhưng chẳng được bao lâu, anh ta lại cà lơ phất phơ xuất hiện.

Tường Vi ngồi trên xích đu trên ban công, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên người cô, có cảm giác an tĩnh và điềm nhiên. Cô dõi mắt nhìn sang, Tưởng Diệp và Tiểu Trạch đang đá cầu với nhau trên thảm cỏ, một lớn một nhỏ, hai người chơi rất chi là vui vẻ.

Cửa mở ra, mợ Hắc đưa thức ăn tới.

Tường Vi lạnh nhạt nói, “Tôi sẽ tới nhà ăn để ăn.” Cô cho rằng mình vẫn chưa yếu đuối tới mức không ra nổi khỏi cửa để ăn cơm.

Mợ Hắc nói, “Tường Vi tiểu thư, tiên sinh nói để cô ăn trong phòng thôi.”

Tường Vi lắc đầu, “Mợ Hắc, tôi không phải bệnh nhân, làm phiền bà đi ra ngoài.”

Mợ Hắc im lặng một chút rồi bưng thức ăn đi.

Tường Vi đứng dậy từ trên xích đu, đưa mắt nhìn hai người đang chơi đùa trên sân cỏ một cái, rồi đi vào trong nhà, thay giày, khẽ nhếch miệng thành một nụ cười khẽ vui vẻ, nhưng giày mới đi được một chiếc, Hắc Diêm Tước đã bước tới.

“Mợ Hắc nói em không ngoan ngoãn ăn cơm?”

Anh cau mày rất chặt, không khống chế được mà nổi giận. Người phụ nữ này, cho dù anh có nợ cô, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện anh đều suy tính vì cô, nhưng vẫn gặp phải thái độ cứng đầu của cô, điều này làm cho anh không vui.

Huống chi, nếu như cô cố tình gây sự với anh, anh có thể dễ dàng tha thứ, nhưng bây giờ cô đã lớn bụng rồi, cô đâu thể cứ tùy hứng được.

Tính tình Hắc Diêm Tước, vốn dĩ luôn cứng rắn ở phía trên, lúc này lại cẩn thận che chở Tường Vi trăm bề, cũng vì anh xót xa cô đã chịu không ít đau khổ, lẻ loi hiu quạnh từ khi còn nhỏ, yêu thích cách làm người của cô, lương thiện đơn giản, quyến luyến thân thể cô, quan tâm cô như quan tâm người yêu, quan trọng hơn là bác sĩ đã nói, cần phải quan tâm tới đứa nhỏ yếu ớt trong bụng cô.

Hắc Diêm Tước đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực bễ nghễ, “Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải buồn bực ở trong lòng? Bây giờ em nghe lời tới mức kỳ lạ!” Đôi mắt đen thâm trầm, sự bao dung của anh cũng có hạn thôi.

Tường Vi xỏ xong giày, quay người lại, chậm rãi nói, “Tôi sẽ không vì đứa bé này mả gả cho anh.” Cô nhìn anh một cái, ánh mắt anh quá sắc bén, như muốn cắn xé người ta vậy. Tường Vi cúi đầu, cảm thấy dã thú này lại đang nổi giận! Nhưng trong lòng, cô không cảm thấy sợ hãi giống như trước đây, vì cô biết Hắc Diêm Tước tuyệt đối sẽ không ra tay tổn thương cô.

Bởi vì… bởi vì anh hẳn là thật sự muốn đứa bé này đi? Bao gồm cả Tiểu Trạch, cô biết thậm chí anh đã sắp xếp xong xuôi chuyện trường lớp cho Tiểu Trạch chuẩn bị cho con trai đi học rồi.

Thứ anh cần cũng chỉ là một người thừa kế thôi, anh từng nói rồi mà, có điều, cũng đâu cần thiết cưới cô làm gì? Điều này làm cho Tường Vi thấy khó hiểu, rất khó tưởng tượng, người đàn ông cao cao tại thượng này, tính tình hung mãnh chắc phải kén chọn như một vị chúa tể chứ, thế mà lại vì một đứa trẻ mà cưới một người phụ nữ!

Nếu nói như vậy thì, số người phụ nữ mà anh có thể cưới có nhiều lắm.

Hắc Diêm Tước đâu biết những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Tường Vi, nhưng mà cũng chẳng cần biết, có điều lời Tường Vi nói làm cho anh nghiến răng nghiến lợi, “Em cảm thấy tôi sẽ vì một đứa bé mà đi cưới một người phụ nữ à?”

Tường Vi nghiêng mặt sang một bên, nhìn cửa sổ thủy tinh bên ban công, ô cửa sổ sáng ngời sạch sẽ, không có một hạt bụi, cô mù mờ nói, “Vậy thì anh muốn làm gì?”

“Anh muốn thể hiện thành ý của mình.”

Hắc Diêm Tước bước tới thêm một bước, vươn tay, nâng cằm Tường Vi, mạnh mẽ nâng lên, cô vội vàng đưa mắt nhìn ánh mắt anh.

Tường Vi nhìn anh không chớp mắt, cười lạnh, “Hắc Diêm Tước, anh tưởng là tất cả mọi phụ nữ có mang thai, đều là vì muốn gả cho ba đứa trẻ sao? Tôi thấy anh cũng có thành ý đấy! Có điều tôi có quyền không chấp nhận cái thành ý đó của anh!”

Anh thật có thành ý, nhưng buồn cười là, thành ý của anh chính là sự độc đoán áp đặt, mặc xác người khác muốn hay không muốn, anh muốn làm sao thì sẽ làm như vậy!

“Vậy vì cái gì muốn sinh con ra?”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Tường Vi, cơn giận của Hắc Diêm Tước vợi đi một ít, hài hước hỏi, ngón tay thon dài vuốt ve cái cằm mảnh khảnh của Tường Vi, đường cong tinh xảo, làn da tinh tế, tức giận làm cho lồng ngực khẽ phập phồng, cũng làm cho ngón tay của anh như bị một thứ năng lượng thần bí thu hút, thật lâu cũng không sao buông ra được!

Người phụ nữ này, vĩnh viễn có bản lĩnh hấp dẫn anh như vậy!

Khi đã một lần hưởng qua mùi vị tuyệt vời, những năm gần đây, luôn
nhớ mãi không quên thứ mùi vị đó, giống như hoa anh túc, làm cho người ta nghiện ngập tới có thể mất mạng.

Mắt nhìn đôi môi của Tường Vi, ánh mắt trở nên sâu hút, vẻ mặt thanh khiết như vậy, khẽ e lệ thẹn thùng… Hắc Diêm Tước nhất thời quên mất mình đang định làm gì rồi!

Thật là một đôi môi quyến rũ…

Trong mắt anh có tình dục lồ lộ, làm cho Tường Vi chợt đề cao cảnh giác, người đàn ông này thật là một tên đại lưu manh! Cô đã thấy cái ánh mắt tham lam này quá nhiều lần, mỗi một lần đều khắc sâu vào trong trí nhớ, có lẽ giây phút này có một chút khác biệt, trong ánh mắt anh bớt đi một chút thô bạo, lửa dục trần trụi trắng trợn không có chút che giấu nào.

“Cảm thấy anh không tôn trọng em, hả?”

Hắc Diêm Tước vừa dứt lời, trong mắt anh thoáng qua một tia nghi ngờ, nhất định là Tường Vi nghĩ rằng anh muốn cưới cô là do đứa bé, đó là không tôn trọng cô, nhưng mà điều này cũng dễ hiểu, cũng chẳng đáng để so đo, một nam một nữ, sinh trẻ nhỏ, tạo thành một gia đình là chuyện vô cùng hợp lý tự nhiên, người phụ nữ này còn so đó cái gì nữa?

Chuyện này không khỏi làm cho anh vừa buồn cười vừa tức giận. Nghĩ rằng có lẽ vì cô mang thai nên tính tình quái dị, nhất là cô đã phải chịu đựng nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, ánh mắt Hắc Diêm Tước liền lập tức dịu dàng hơn, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói rằng, thời kỳ đầu mang thai đã chịu chấn động lớn, hiện tại cần thiết nhất là phải yên tâm tĩnh dưỡng.

Tường Vi hừ lạnh, đúng thật là cô cảm thấy anh không tôn trọng cô. Vì Tiểu Trạch, thái độ của anh với cô đã mềm mại hơn, vì đứa bé trong bụng còn chưa ra đời, thậm chí anh đã mở miệng nói muốn cưới cô, mà nguyên nhân cơ bản của việc này là vì muốn ngăn chặn Tưởng Diệp. Cô không thể không tức giận.

Nhưng mà, cái cảm giác này cũng không hoàn toàn là sự tức giận. Còn có một loại cảm giác, có lẽ là sự khát vọng hạnh phúc. Một người chưa từng bao giờ được hưởng hạnh phúc, giống như một người luôn sống trong bóng tối vậy, luôn luôn có bản năng muốn đuổi theo mặt trời.

Tường Vi muốn được hạnh phúc, cô vẫn nghĩ rằng, được yên ổn chính là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi. Nhưng nếu gả cho Hắc Diêm Tước, vậy thì cô có thể tưởng tượng được, cả đời cô đều sẽ bị anh mạnh mẽ kiểm soát, kinh ngạc sợ hãi, vừa buồn vừa vui, núp dưới thân anh, cả ngày thấp thỏm lo âu, niềm hạnh phúc kiểu đó, cô không trông đợi.

Nhưng… Tiểu Trạch và đứa bé trong bụng cô sẽ muốn có một gia đình, sẽ muốn có ba và mẹ, sẽ muốn được lớn lên trong một gia đình hoàn thiện, sẽ không lặp lại cái cảnh lang thang nơi đầu đường không có chỗ nương tựa như cô đã từng, sẽ không lặp lại vết xe đổ của Hắc Diêm Tước nữa.

Một mặt, cô cảm thấy gả cho Hắc Diêm Tước không phải là hạnh phúc, ngược lại, trong cõi lòng sẽ không được bình thản. Mặt khác, cô có cảm giác mình là một kẻ ích kỷ, bọn nhỏ có quyền được lựa chọn hạnh phúc cho chính chúng nó, Tiểu Trạch khao khát có ba, vẫn là chuyện cô luôn thấy áy náy trong lòng bao nhiêu năm qua.

Rốt cuộc nên chọn lựa như thế nào đây? Thật là làm khó cô!

Hai người im lặng, làm cho bầu không khí nóng nảy vừa nãy cũng hòa hoãn lại một chút.

Hắc Diêm Tước cúi đầu xuống, áp môi lên… Tường Vi xoay mặt đi theo phản xạ…

Nhưng mà Hắc Diêm Tước đã ôm cô vào lòng, cái ôm rộng rãi, đưa mắt nhìn cái bụng còn rất bằng phẳng của cô, giọng nói thấp mềm, tràn đầy sức quyến rũ nói, “Đừng có tiếp tục nghĩ tới những chuyện không vui trước kia nữa. Anh từng nói anh không cưới em không gả, gần đây đột nhiên anh hay nghĩ tới một chuyện rất buồn cười, em có biết là chuyện gì không?”

Tường Vi mờ mịt ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, lòng buồn buồn. Ba lời thề ước, từng in đậm dấu ấn đau đớn trong lòng cô, mỗi lần nhắc tới, đều giống như bị dao cứa.

“Anh đã nghĩ là, khi đó anh nói những lời ấy, tại sao em không phản bác anh?” Trong mắt anh có ánh sáng của nụ cười khó gặp được, có thêm một chút hài hước, ôm lấy thân thể gầy nhỏ của cô, có hương vị sự cưng chiều.

Tường Vi trợn to mắt, trên khuôn mặt trắng nõn nổi lên một rặng hồng, đây không phải là do ngượng ngùng, mà là do tức giận, không vì cái gì khác, mà là vì vấn đề của người đàn ông này thật là đủ nực cười.

“Tiên sinh, xem ra ngài thật là mau quên quá, tôi cũng muốn hỏi lại ngài, khi đó ngài có cho tôi cơ hội phản bác sao?”

Nói chuyện này cũng tốt, giờ quay lại hỏi cô tại sao khi ấy cô không phản bác? Xiết lấy cổ cô, hít thở cô còn không làm được, còn vọng tưởng muốn phản bác lại?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện